Khánh Trần cười nói:
"Cảm ơn đã quan tâm.”
Từ Tử Mặc nhếch miệng lên, là như vậy, chỉ nhiều thêm hai chữ.
Nàng nhìn về phía Giang Tuyết bên cạnh Khánh Trần, đột nhiên không rõ quan hệ của người phụ nữ trẻ trung này với Khánh Trần.
Giang Tuyết đẩy Khánh Trần đi ra ngoài, địa điểm cuộc thi ở ngay bên cạnh khách sạn, rất gần.
Lúc đi ra ngoài còn giúp Khánh Trần che kín cổ áo, để tránh gió lạnh tràn vào trong cổ hắn.
"Ngươi có đói không, ta đi mua bánh mì cho ngươi nhé?"
Giang Tuyết cúi người khẽ hỏi.
"Bây giờ ta vẫn chưa thể ăn.”
Khánh Trần yếu ớt cười nói.
Đằng sau, Từ Tử Mặc nhìn thấy tất cả, bàn tay cầm cặp sách siết chặt.
Nếu Giang Tuyết là phụ huynh của Khánh Trần, vậy Giang Tuyết còn quá trẻ.
Nếu Giang Tuyết và Khánh Trần là người yêu thì lại chênh lệch tuổi tác.
Từ Tử Mặc cảm giác Giang Tuyết khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mà Khánh Trần mới 17 tuổi.
Thầy trò mấy người đi vào trường thi, nhưng Giang Tuyết không có giấy chứng nhận dự thi nên không thể đi vào, lúc này nàng quay người nhìn Từ Tử Mặc:
"Bạn học, ngươi là bạn của Khánh Trần sao?”
Từ Tử Mặc sửng sốt, bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào. Đúng vậy, nàng là bạn của Khánh Trần sao? Nàng không có cách nào xác định.
Lại nghe Giang Tuyết tiếp tục nói:
"Làm phiền ngươi đẩy hắn vào trường thi, ta không vào được.”
"Được.”
Từ Tử Mặc thấp giọng đồng ý.
Nàng nhận lấy tay cầm xe lắn, đẩy Khánh Trần đi vào bên trong, do dự nửa ngày mới hỏi:
"Bạn Khánh Trần, chúng ta có được coi là bạn không?”
Khánh Trần hơi bất ngờ, vậy mà đối phương lại hỏi vậy:
"Ừ.”
"Ừm.”
Từ Tử Mặc không nói thêm gì nữa.
Đến khi nàng đẩy Khánh Trần vào vị trí của mình trong trường thi, mới thấp giọng nói:
"Ngươi thi xong thì ở yên đây chờ ta, ta tới đón ngươi ra ngoài.”
"Ừm, cảm ơn.”
Khánh Trần gật đầu.
"Ta còn lo ngươi sẽ nói không cần, cảm ơn chứ.”
Từ Tử Mặc nói thầm:
"Lần này ngươi cũng không cần có áp lực gì cả, biết ngươi bị thương, ta sẽ không so thành tích với ngươi nữa, ngươi thi kém, ta cũng không nói gì đâu.”
Nói rồi, nàng còn lấy hết đồ dùng học tập ra cho Khánh Trần, xếp gọn gàng lên bàn rồi mới rời đi.
Khánh Trần kinh ngạc nhìn đồ dùng học tập ngăn nắp đến mức không thể tưởng tượng nổi, mỗi cái bút đều được xếp song song, không lệch một chút nào.
Hắn nói thầm, có phải cô gái này bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?
….
Có lẽ là mọi người rất ít khi gặp được người thân tàn chí kiên như thế trong đời, nên dù là thí sinh khác hay giám thị đều chú ý đến Khánh Trần với khuôn mặt yếu ớt đang ngồi trên xe lăn.
Từ Tử Mặc rời đi, Chu Huyền Ưng lại đi vào, hoá ra hắn và Khánh Trần ở cùng một phòng thi.
"Hoá ra ngươi cũng ở phòng thi này.”
Khánh Trần vừa cười vừa nói.
Trước đó hắn cố gắng xa lánh các bạn vì lo nếu tỏ ra quá nhiệt tình với họ, sẽ khiến các bạn bị Huyễn Vũ hãm hại.
Trước đó Khánh Trần lạnh lùng với mấy người Hồ Tiểu Ngưu, Vương Vân, cũng vì hắn khó chấp nhận được thái độ của đối phương.
Nhưng hắn cũng không lạnh lùng như vậy thật, ít ra vẫn có lễ phép chào hỏi cơ bản với bạn bè.
Chỉ là Chu Huyền Ưng không thèm nhìn Khánh Trần cái nào, hoàn toàn giống như là người xa lạ, có vẻ còn đang tức giận vì bị Khánh Trần làm chậm trễ thời gian giải đề.
Cũng có thể là bởi vì lúc trước Khánh Trần cố gắng xa lánh, khiến hắn cảm thấy không cần thiết tiếp tục giao lưu với Khánh Trần.
Khánh Trần là học sinh giỏi, hắn cũng thế.
Có không ít lần hắn xếp thứ hai trong khối, Khánh Trần chỉ đứng thứ ba…
Khánh Trần thấy thái độ đó của Chu Huyền Ưng thì hơi sửng sốt, chỉ là nghĩ đến mình đã làm sai trước, nên không thèm để ý đến thái độ của đối phương nữa.
Hắn chỉ chờ kì thi bắt đầu, yên lặng làm bài.
Bắt đầu thi.
Bởi vì cánh tay trái còn hơi đau, hắn dứt khoát bỏ luôn quá trình tính thử trên giấy.
Cho nên ở trong mắt giáo viên giám thị, Khánh Trần chỉ nhìn chằm chằm vào đề, sau đó nhắm mắt lại, qua vài giây đã tô đáp án.
Trong lúc đó, hắn không hề tính toán gì cả.
Giống như Khánh Trần chỉ yên tĩnh ngồi ở đó cầu nguyện một lát là có đáp án vậy.
Một màn này cực kì thần kỳ.
Trước khi Từ Tử Mặc đi từng nói lần này sẽ không so thành tích với Khánh Trần, Khánh Trần cảm thấy đây là chuyện tốt, đỡ khiến nàng bị đả kích.
Kì thi toán AMC10 khác với kiểm tra toán xếp hạng trong trường, nó theo kiểu thành tính trước 2.5% sẽ được vào vòng trong.
Cho nên lần này Khánh Trần không có điểm số để đối chiếu, nếu không khống chế điểm tốt sẽ thất bại.
Hơn nữa trường ngoại ngữ Lạc Thành cũng đã hứa hẹn với hắn, nếu như xếp trước 1%, đưa giấy chứng nhận thành tích xuất sắc cho nhà trường trưng bày, nhà trường sẽ cho hắn mười nghìn đồng.