Khánh Trần đã chút phán đoán về thân phận của Zard1991 rồi.
Người nói nhiều lại cực kì nhanh nhẹn này, chắc chắn là người vẫn luôn đuổi theo hắn trong công viên hồ Vị Ương.
Tối nay, Khánh Trần cũng phải tốn bao nhiêu sức mới thoát khỏi đối phương.
Nhưng không biết vì sao, tên này vẫn luôn đi theo từ xa, dù Khánh Trần yếu thế như thế nào, giả vờ mệt mỏi sau trận chiến như thế nào, từ đầu đến cuối đối phương đều không ra tay.
Hắn cõng con rối, nhiều lần làm bộ ngã sấp xuống, làm bộ eo đầu gối bủn rủn nhưng đều không có hiệu quả.
Uổng công Khánh Trần diễn kịch.
Người này vô cùng cẩn thận, rất sợ chết.
Đây là đánh giá lúc trước của Khánh Trần với Zard.
Bây giờ nhìn trong nhóm chat, Khánh Trần còn cảm thấy tên này hơi khờ...lại khá được lòng hắn.
Dù sao, có ai không thích người khác thổi phồng mình chứ?
Khánh Trần vốn định dùng Lấy Đức Phục Người giết tên này giữa đường, nhưng bây giờ nghĩ lại, may mà hắn chưa nổ súng, nếu không trong nhóm của Hà Tiểu Tiểu sẽ thiếu mất một người nói nhiều, hẳn là sẽ rất tẻ nhạt.
Dù sao, trong nhóm nào chả cần một người tạo bầu không khí?
Bây giờ, Bạch Trú xuất hiện đã hoàn toàn phá giải được thuộc tính nói nhiều của Zard.
Nhưng Zard tâng bốc Bạch Trú xong, có vẻ đã rút lui thật, ai hỏi cái gì cũng không trả lời.
Nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu đã yên tĩnh lại do Zard rời đi, cũng vì đối phương để lại quá nhiều điều khó hiểu cho nhóm.
Lý Tứ hỏi:
"Rốt cuộc ông chủ Bạch Trú là ai, có ai có thể phổ cập khoa học một chút không. Đột nhiên có một nhân vật lợi hại như vậy xuất hiện trong số người du hành, vậy mà chúng ta hoàn toàn không biết gì cả?”
Lục Áp đã lâu không gặp đột nhiên phát biểu:
"Chỉ là ngươi không biết thôi, dù người này khá luôn thần bí nhưng cũng để lại nhiều manh mối.”
Lý Tứ bị mỉa mai, có chút không vui:
"Xem ra ngươi hiểu rất rõ nhỉ? Vậy ngươi nói xem tên của ông chủ Bạch Trú là gì?”
Lục Áp hùng hồn nói:
"Không biết.”
"Hơn nữa, đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sao Côn Luân và Cửu Châu lại im lặng thế nhỉ.”
Lý Tứ nói:
"Vì sao không thấy người của hai tổ chức lớn? Vật cấm kỵ ACE-999, Tĩnh Sơn, hai đại lão ra tâm sự đi, ta cảm thấy chắc chắn Côn Luân và Cửu Châu biết thân phận của ông chủ Bạch Trú.”
Vật cấm kỵ ACE-999:
"Không biết.”
Trời!
Có rất nhiều thành viên trong nhóm đều hít một hơi lạnh, bây giờ mọi người đang suy đoán, có lẽ vật cấm kỵ ACE-999 chính là người phát ngôn của Cửu Châu - Hà Kim Thu, nếu không cũng là người phát ngôn của Hà Kim Thu.
Bây giờ không cần nói cũng biết Cửu Châu ngang tàng thế nào, ngay cả Cửu Châu còn không biết thân phận, đúng là cực kì thần bí.
Trong phút chốc, ở trong đầu rất nhiều người, tổ chức Bạch Trú đột nhiên thần bí hẳn lên.
"A, không phải nói người du hành do Kashima khống chế đã đến Hàm Thành à, sao lại không có tin tức gì?"
Lần này, Tĩnh Sơn và cấm kỵ vật ACE-999 đều không nói tiếp.
Cuối cùng nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu đã trở lại yên tĩnh ngày xưa.
Khánh Trần để điện thoại xuống, an tâm thiếp đi.
Từ lúc có thế giới thần bí của “Lấy Đức Phục Người” đến nay, hắn chưa bao giờ được ngủ một giấc ngon lành.
Không phải luyện tập súng ngắm, thì cũng liên tục luyện tập đối mặt với cái chết.
Mỗi một giây hắn đều thi chạy với thời gian.
Bây giờ, cuối cùng Khánh Trần đã được yên tâm.
Không biết qua bao lâu, Giang Tuyết đi chân trần tới bên giường, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho hắn.
Nàng nhìn lông mày nhíu chặt của Khánh Trần, mới có thể cảm nhận được đối phương đang phải chịu đựng khổ thế nào.
Chỉ có lúc ngủ, thiếu niên này mới vô ý thức thể hiện nỗi khổ của mình ra bên ngoài.
Nếu như Khánh Trần tỉnh dậy, chỉ sợ vẫn sẽ giả vờ như không có gì.
Giang Tuyết sờ lên trán Khánh Trần, xác định không bị sốt mới thở phào nhẹ nhàng nhõm.
Nhưng mà nàng cũng không trở về ghế sô pha phòng khách để ngủ, mà cứ lẳng lặng ngồi dưới đất, dựa vào bên giường Khánh Trần.
Vì nàng lo lắng nửa đêm tỉnh Khánh Trần lại cần uống nước nhưng khác phòng mà không gọi được nàng.
Mặc dù Khánh Trần gọi nàng là dì, nhưng thật ra ở trong lòng Giang Tuyết, Khánh Trần giống một người em trai, đã sớm gánh vác tất cả mọi chuyện trong nhà.
Lúc này, không ai biết, trong một quán bar của một thành phố đầu mối giao thông nào đó ở phương bắc.
Một cô gái xinh xắn đang nhìn điện thoại, liên tục xem lịch sử trò chuyện, có vẻ đang xác nhận cái gì đó.
Cô gái tự lẩm bẩm:
"Khánh Trần...là hắn sao, nếu hắn là người du hành, có biết được trước đó ta từng nói gì với hắn không? A, nếu như hắn hiểu, chẳng phải ta sẽ rất mất mặt sao.”
"Không đúng không đúng, chắc hẳn hắn không hiểu, có rất nhiều người trong nước không hiểu tiếng Nhật, lúc đó hắn cũng không có máy phiên dịch gì.”
"Đúng, nhất định là hắn không hiểu.”
"Tốt nhất là không hiểu.”
Nói rồi, nàng lặng lẽ đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo ra ngoài hành lang khách sạn.