"Không có gì."
Khánh Trần cười:
"Bạch Trú đang bị một người nhắm đến, hắn muốn giết ta, ta chỉ gửi lời hỏi thăm đối phương mà thôi."
Đương nhiên Giang Tuyết biết mọi chuyện xảy ra đêm nay chỉ không đơn giản là một lời hỏi thăm.
Nếu xét theo một khía cạnh nào đó, nàng mới là người đầu tiên biết Khánh Trần cũng là người du hành, nàng biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trên núi Lão Quân, nàng cũng biết Khánh Trần đã trải qua những chuyện gì.
Nếu bây giờ Khánh Trần còn sống trở về, chắc chắn người được hắn gửi lời hỏi thăm mới là kẻ cảm thấy khó chịu nhất.
Giang Tuyết do dự một lúc mới rời khỏi phòng tắm, nói vọng ra từ ngoài cửa:
"Ta có mang theo thuốc trị thương ở thế giới trong, khi nào ngươi tắm xong thì gọi ta một tiếng, ta sẽ bôi cho ngươi."
"Không cần đâu, ta có thể tự bôi được."
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
"Cảm ơn dì Giang Tuyết."
Giang Tuyết lại hỏi:
"Để ta gọi khách sạn mang bữa tối lên, ngươi muốn ăn cái gì?"
"Một bát mì thịt bò đi."
Khánh Trần nhẹ nhàng nói.
"Ừ."
Giang Tuyết nói:
"Ta sẽ đi ra ngoài, ngươi cứ ngâm nước ấm một lúc đi."
"Ừ."
Khánh Trần trả lời.
Không khí trong phòng bỗng trở nên im lặng.
Khánh Trần thoải mái ngồi trong bồn tắm, hắn có thể cảm nhận được hơi ấm từ nước trong bồn đang truyền vào cơ thể hắn, mãi đến lúc này hắn mới có cảm giác chuyện tối nay đã trôi qua.
Thiếu niên nằm trong bồn tắm thống kê những gì hắn thu hoạch được trong đêm nay, đầu tiên là những gì hạng thứ hai sinh tử quan đã mang lại:
Thứ nhất là hắn đã đạt đến đỉnh cấp D, nếu phải chiến đấu với võ sĩ cấp Lục Địa Tuần Hành cấp thì chắc chắn sẽ không thua.
Điểm thứ hai là chân khí Kỵ Sĩ đã mạnh lên rất nhiều, bây giờ hắn đã có thể sử dụng hơn mười chiếc Thu Diệp Đao, không phải ba bốn chiếc như trước kia.
Độ sắc bén cũng tăng lên rất nhiều.
Thứ ba là hắn có thể dùng chân khí Kỵ Sĩ để hô hấp dưới nước, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa thể xác định chuyện này do khóa gien mang đến hay thứ khác.
Thứ tư, Con Rối Giật Dây lại được hiến tế, đêm nay Khánh Trần đã hiến tế Trương Tam và rất nhiều sát thủ khác nên phần tách ra của nhánh thứ hai đã dài thêm 9 mét nữa.
Khánh Trần từng do dự có nên hiến tế cả Trương Tam không, nhưng bây giờ việc khẩu súng bắn tỉa mà hắn đang dùng là vật cấm kỵ đã bị lộ, mọi người sẽ nghĩ những thi thể bị hắn hiến tế là điều kiện thu nhận 'Lấy Đức Phục Người'.
Vì những người đó đều không biết thật ra 'Lấy Đức Phục Người' không có điều kiện thu nhận.
Cho nên trước khi rời khỏi tháp nhảy cầu, Khánh Trần không những hiến tế Trương Tam mà còn hiến tế tất cả thi thể của bọn sát thủ đã chết trong đó, nếu hắn đã không làm thì không sao, đã làm thì phải làm cho chót.
Thu hoạch cuối cùng là Bạch Trú đã khiến tổ chức của Huyễn Vũ tổn thất thảm trọng, Khánh Trần tin tổ chức của người kia sẽ không thể khôi phục trong một thời gian ngắn.
Việc hắn cần làm bây giờ là nghĩ cách bắt đối phương.
Không khí trong phòng lại trở nên im lặng.
Giang Tuyết ngồi bên ngoài đột nhiên hỏi:
"Đúng rồi, có phải ngươi chính là ông chủ Bạch Trú không?"
Khánh Trần tò mò hỏi:
"Sao ngươi biết?"
Giang Tuyết nói vọng ra từ bên ngoài phòng tắm:
"Nếu ông chủ không phải ngươi thì sao ta được phép gia nhập, ngoại trừ ngươi và Tiểu Đồng Vân, làm gì có ai dám đưa tiền cho ta, hơn nữa...Ngươi sẽ không cam tâm làm thủ hạ của người khác."
Không thể không nói, Giang Tuyết rất thông minh, nàng có thể bỏ qua lớp vỏ bọc bên ngoài để nhìn thấu bản chất bên trong.
Cả 7 triệu tiền vận hành tổ chức Bạch Trú đều giao cho Giang Tuyết, làm gì có chuyện nàng không biết người ra quyết định là ai?
Khánh Trần hỏi:
"Tại sao dì Giang Tuyết không hỏi ta ngay từ đầu, đợi đến bây giờ mới vạch trần ta."
"Vì nhìn ngươi vừa đóng vai ông chủ, vừa đóng vai Băng Nhãn rất thú vị..."
Khánh Trần bỗng tưởng tượng ra cảnh Giang Tuyết ngồi trong phòng nhìn mình diễn hai vai một lúc, mặt hắn bắt đầu nóng lên, xấu hổ đến mức không biết phải trả lời thế nào.
Đây là quả báo sao...
Hóa ra cảm giác của Nam Canh Thần lúc trước chính là thế này...
Khánh Trần thầm nghĩ.
"Đừng lo, ta sẽ không nói chuyện này với ai đâu."
Giang Tuyết cười nói:
"Ta sẽ quản thật tốt số tiền mà ngươi giao cho ta, ngươi chỉ cần nói tiêu vào chỗ nào thì ta sẽ tiêu vào chỗ dó."
Khánh Trần thấy Giang Tuyết không nhắc lại chuyện đó mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Thỉnh thoảng hắn lại nghĩ, những lúc ngươi gặp nguy hiểm, nếu có một người sẽ tìm mọi cách chạy đến chỗ ngươi, sẵn sàng giúp đỡ ngươi vô điều kiện, đây chẳng phải là chuyện rất tốt sao.
"Đúng rồi."
Giang Tuyết hỏi:
"ID Tiểu Phú Bà trong nhóm là ai vậy, ta luôn cảm thấy nàng rất quen thuộc, hình như nàng từng gặp ta nhưng không dám thừa nhận."