Từ lúc Khánh Trần chuẩn bị nhảy cầu đã phát hiện có người đang lén quan sát chiến trường.
Đó là khoảng khắc huy hoàng nhất của một tay bắn tỉa, cũng là thời điểm tầm nhìn của Khánh Trần thông thoáng nhất.
Cho nên, hắn mới phải diễn màn kịch này.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, Khánh Trần đã cõng khôi lỗi đi rất xa, lượn vòng vèo qua rất nhiều con đường mới có thể xác định đối phương không đuổi theo.
Hắn móc điện thoại trong túi áo ra rồi gửi đi một tin nhắn định vị.
Hơn 20 phút sau, một chiếc xe con dừng lại bên đường, Giang Tuyết nhanh nhẹn mở cửa bước xuống xe:
"Tiểu Trần, ngươi không sao chứ?"
Lúc Giang Tuyết ngồi trong xe chỉ mặc mỗi một chiếc áo len mỏng cao cổ, thậm chí lúc nàng bước xuống xe còn không mặc thêm áo khoác đã vội vàng chạy lại đỡ Khánh Trần.
Lúc này những bông tuyết rơi lả tả lên mái tóc xõa ngang vai của nàng, tạo nên một bức tranh rất xinh đẹp.
"Dì Giang Tuyết, ta không sao, phiền ngươi phải đi một chuyến đến đây."
Khánh Trần cười nói.
"Không sao, may là ta đi ngay, chậm thêm chút nữa là tuyết rơi rồi, nghe nói bây giờ cao tốc đã cấm xe."
Giang Tuyết nói:
"Nếu ngươi nói chuyện này với ta sớm hơn, có lẽ ta đã có thể giúp ngươi một chút."
Khánh Trần mỉm cười, tuy Bạch Trú đã thành lập, nhưng người khiến hắn tin tưởng nhất từ trước đến giờ vẫn là Tiểu Đồng Vân, Giang Tuyết và Nam Canh Thần…
Chiều này hắn đã liên lạc với Lưu Đức Trụ, ngoài ra còn gọi cho cả Giang Tuyết.
Nhưng Giang Tuyết không đi tàu cao tốc mà tự lái xe qua cao tốc đến đây, nàng cần tận 5 tiếng mới đến nơi.
Nửa giờ trước khi hắn chạy đến đây, nàng mới đặt chân đến Hàm thành.
Chiếc xe này do Khánh Trần bảo nàng mua từ khoản tiền đầu tiên họ kiếm được, nếu sau này có việc gì gấp thì họ cũng có xe để rời khỏi Lạc thành.
Nếu đi xe rời khỏi thành phố thì không phải lo sẽ bị kiểm tra căn cước mỗi lần đi qua cửa an ninh.
Nhưng Giang Tuyết còn chưa lái chiếc xe này bao giờ, chiếc xe này vẫn luôn đậu dưới bãi đỗ xe của khu cư xá, thậm chí những người hàng xóm sống gần đó còn không biết Giang Tuyết vừa mua xe.
"Dì Giang Tuyết, ngươi đã thuê phòng khách sạn chưa?"
Khánh Trần hỏi.
"Ta đã thuê một phòng trong khách sạn tốt nhất Hàm thành."
Giang Tuyết nói.
"Ngươi có mang theo quần áo của ta không?"
Khánh Trần lại hỏi.
"Mang theo mang theo."
Đến bây giờ Giang Tuyết mới phát hiện cả người Khánh Trần đều ướt đẫm, cơ thể thiếu niên cũng đang run rẩy.
Quá lạnh.
Khánh Trần đã nhảy từ độ cao 70 mét xuống nước trong thời tiết gần như âm độ.
Hắn còn giết 10 tên sát thủ trong nước hồ lạnh lẽo rồi đại chiến với một cao thủ cấp C.
Tất cả xảy ra liên tiếp khiến hắn không có thời gian nghỉ ngơi hay chú ý đến tình trạng cơ thể mình.
Mà bây giờ hắn đang rất cần một chỗ ấm áp để thay một bộ quần áo khô ráo khác.
Đây cũng là nguyên nhân hắn cần Giang Tuyết đến giúp.
Hơn nữa, những người khác đều nghĩ Khánh Trần có một vết thương trên bụng, bây giờ hắn rất cần một người xử lí vết thương và lấy viên đạn trong bụng ra ngoài.
Tuy tố chất cơ thể của Khánh Trần tốt hơn người bình thường rất nhiều, nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc hắn có thể làm hết tất cả mọi chuyện.
Cho nên, Khánh Trần mới cần Giang Tuyết đến Hàm thành.
Nếu Giang Tuyết đến đây thì hắn có thể cho mọi người một lời giải thích hợp tình hợp lí: Hắn làm cách nào mới có thể sống sót, tại sao hắn lại mất tích, hắn đã đi đâu, ai đang giúp hắn.
Bây giờ không có ai quan tâm đến một người không đáng chú ý như Giang Tuyết, thuê khách sạn bằng thân phận đối phương sẽ không gây chú ý nhiều.
Giang Tuyết nói:
"Vì sao chúng ta không quay về Lạc thành ngay?"
Khánh Trần lắc đầu:
"Trên đường đi, chiều nay ta thấy người quen, có vẻ người đó đang bị khống chế, vì thân phận người này rất quan trọng nên ta không thể trở về Lạc thành ngay được. Làm phiền dì Giang Tuyết chờ ở Hàm thành thêm hai ngày nữa."
"Ừ, mọi chuyện đều nghe ngươi."
Giang Tuyết đỡ Khánh Trần ngồi lên xe.
Sau khi về đến khách sạn, nàng đỡ Khánh Trần vào phòng đã thuê, sau đó đổ đầy nước ấm vào bồn tắm.
Khánh Trần nhìn ngắm xung quang, hắn chợt phát hiện những gì hắn từng bảo Giang Tuyết làm từ trước đên giờ, đối phương đều hoàn thành rất tốt.
Ngày bình thường Giang Tuyết luôn cố gắng chi tiêu tiết kiệm, những gì không cần thiết nàng đều không mua, dù sau khi trở thành người du hành thời gian, nàng có thể kiếm được rất nhiều tiền thì mọi chuyện vẫn không thay đổi.
Khánh Trần bảo nàng lấy tiền mua xe, nàng liền mua xe, Khánh Trần bảo nàng đi thuê khách sạn, nàng liền thuê khách sạn tốt nhất.
Khánh Trần lặng lẽ cởi áo khoác và áo trong, sau đó trực tiếp ngồi vào trong bồn tắm.
Giang Tuyết thấy cánh tay và bả vai trái của hắn đang sưng đỏ, trên ngực hắn còn in rõ một dấu tay đã chuyển sang màu tím đen.
Nàng ngơ ngác nói:
"Tiểu Trần, đêm nay đã xảy ra chuyện gì?"