Rất nhiều người nghĩ Trương Tam chỉ là một kẻ ngốc không biết làm gì, nhưng thật ra hắn từng là một trong những lính đánh thuê dùng súng ngắn giỏi nhất!
Đối với những kẻ phải đối mặt với rất nhiều tình huống nguy hiểm như lính đánh thuê, súng ngắn mới là vũ khí thích hợp nhất với họ!
Nhưng một chuyện khiến mọi người khiếp sợ đã xảy ra, sau khi bị bắn hai phát súng lên mặt, khuôn mặt Khánh Trần chỉ bị quán tính đẩy ngửa ra sau, nhưng viên đạn không xuyên qua mặt hắn như dự kiến của Trương Tam mà chỉ có thể tạo ra hai tia lửa!
Vật cấm kỵ ACE-005! Đại Phúc!
Khánh Trần cố chịu đựng cảm giác choáng váng rồi nhào lên phía trước.
Nhưng hắn không nhào về phía Trương Tam mà về phía giữa cầu thang hình xoắn ốc.
Ngay khi Khánh Trần lướt qua người Trương Tam rồi bay về phía khoảng trống giữa cầu thang hình xoắn ốc.
Khánh Trần vung tay một cái, hắn, Trương Tam và khôi lỗi trở thành ba điểm thẳng hàng nhau, sau đó sợi tơ trong suốt của Con Rối Giật Dây bay ra rồi nhẹ nhàng cuốn lên cổ Trương Tam.
Trương Tam nghiêng người đấm một cú rất mạnh lên ngực Khánh Trần, do dùng sức quá mạnh, mạch máu trên nắm tay nổi lên rất rõ.
Vì đòn tấn công này bất ngờ khiển hắn không kịp phòng thủ, Khánh Trần phun ra một ngụm máu tươi.
Những tầm mắt Trương Tam như đang tua chậm.
Hắn có thể thấu ngụm máu đỏ tươi mà Khánh Trần vừa phun ra không trung lại bị thứ gì đó trong suốt cắt làm hai nửa.
Đó là thứ gì? Tại sao nó có thể cắt máu ra làm hai nửa? Trương Tam vẫn không thể giải thích nổi.
Nhưng không đợi hắn nghĩ ra.
Lúc này, sợ tơ trong suốt nối giữa khôi lỗi và cổ tay Khánh Trần bỗng bị kéo căng!
Sợi tơ lập tức biến thành một lưỡi dao sắc bén!
Rầm một tiếng, trên vị trí sợi tơ cuốn quanh cổ Trương Tam bỗng xuất hiện một vết máu rất nhỏ, sau đó vết máu dần lan rộng.
Một tay Khánh Trần cầm Con Rối Giật Dây, vừa treo mình trong khoảng trống giữa cầu thang hình xoắn ốc vừa thở hổn hển.
Có lẽ trận chiến này không phải trận chiến khó khăn nhất trong cuộc đời hắn, nhưng nó nhất định là cuộc chiến kịch liệt nhất mà hắn từng trải qua.
Lần đầu tiên hắn phải dùng hết tất cả át chủ bài!
Vừa dùng súng bắn tỉa, vừa dùng cảm giác súng tuyệt đối, ngay cả tổ hợp Con Rối Giật Dây và chân khí Kỵ Sĩ kỹ cũng bị dùng đến.
Thậm chí cả công dụng phòng thủ gương mặt của vật cấm kỵ ACE-005 cũng sử dụng, bây giờ Khánh Trần nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ, hắn chưa thử bắn vật cấm kỵ bao giờ, nếu nó không chắn được đạn thì làm sao, nếu Trương Tam không bắn lên mặt hắn thì phải làm sao, nếu chuyện này khiến Đại Phúc tức giận thì làm sao...
Vì cách dùng vật cấm kỵ bảo vệ gương mặt do Khánh Trần tự phát hiện ra, nhưng lúc đó hắn không biết cách này có thể dùng để chắn đạn được hay không, Lý Thúc Đồng cũng chưa từng nói đến vấn đề này.
Đương nhiên, chuyện này không thể trách Lý Thúc Đồng được, có ai có thể khiến một Bán Thần phải dùng mặt chắn đạn chứ.
Khánh Trần cố chịu cảm giác choáng váng để nhảy xuống bậc thang, sau đó bước từng bước lên trên rồi nằm ngửa bên cạnh một thi thể lạnh băng nào đó thở hổn hển.
Hắn đang đợi cảm giác an toàn mà thuật hô hấp mang đến.
Sau khi thiếu niên cảm giác bản thân đã bình tĩnh lại.
Hắn mới từ từ đứng dậy rồi quay sang nhìn xác Trương Tam nằm trên sàn, sau đó gỡ tai nghe Lam Nha trên tai đối phương rồi dùng thuật hô hấp biến giọng nói của hắn thành người khác:
"Hắn đã chết."
Lần này, Huyễn Vũ không cười như những lần trước mà giữ im lặng rất lâu.
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi mới nói:
"Bạch Trú gửi lời chào đến các vị."
Sau khi nói xong, hắn bóp nát tai nghe Lam Nha rồi cõng khôi lỗi bước xuống dưới.
Đây là chuyện cuối cùng hắn phải làm.
Thanh niên đứng ngoài tháp nhảy cầu quan sát tình hình một lúc rồi nói vào tai nghe Lam Nha:
"Ông chủ, ông chủ Bạch Trú vừa cõng Khánh Trần ra ngoài, quần áo trên người hắn đều bị máu nhuộn đỏ. Có lẽ Khánh Trần bị thương rất nặng, nhìn hắn có vẻ rất yếu ớt, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được."
"Khánh Trần đã chết chưa."
Huyễn Vũ bình tĩnh hỏi.
Lúc này, khôi lỗi phía sau Khánh Trần đang nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên vả vai hắn như đang bày tỏ lời cảm ơn.
Người trẻ tuổi nói:
"Vẫn chưa, sao tên này sống dai như gián thể nhỉ, theo phán đoán của ta, hắn đã chịu một phát súng vào bụng, lại bị Trương Tam đá một nhát khiến hắn đập vào tường, thế mà hắn vẫn chưa chết...Thật trâu bò!"
Huyễn Vũ lạnh lùng nói:
"Ngươi không cần nói về vấn đề này thêm nữa, ta muốn biết ngươi có thể giết hắn bây giờ không?"
Thanh niên trốn trong bóng cây trong rừng nói nhỏ vào tai nghe:
"Không được đâu ông chủ, thực lực của ta thấp như vậy, ngươi vừa sai ta đi giết tên biến thái kia sao? Ngươi có biết số người của chúng ta bị hắn giết tối nay là bao nhiêu không, ta còn chưa đủ cho hắn nhét kẽ răng đây này!"
"Nếu ngươi đã không đánh lại thì tốt nhất nên tránh xa một chút, đừng có đứng đấy lải nhải thêm nữa."
Huyễn Vũ tức giận nói.
"Được rồi!”