Thật ra Trương Tam vẫn không hiểu một chuyện, đầu tiên, sao ông chủ Bạch Trú có thể dự đoán đòn tấn công của hắn, có phải vì vừa rồi hắn đã để lộ sơ hở gì không, nhưng hắn đã từng chiến đầu với rất nhiều cao thủ cấp C khác, tất cả đều không phát hiện ra bất cứ sơ hở gì mà.
Thứ hai, rõ ràng sức mạnh và tốc độ của ông chủ Bạch Trú còn chưa đạt đến cấp C, chỉ gần đạt đến cấp C thôi, nhưng tại sao cơ thể hắn lại cứng cỏi như vậy?
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Trương Tam đoán ông chủ Bạch Trú đã sử dụng hết át chủ bài, đối phương chạy vào đây chỉ để dọa hắn mà thôi.
Đối phương còn không biết năng lực vào cấp bậc của mình là gì, nên có vẻ hắn mới là người giành nhiều phần thắng hơn.
Hơn nữa, tuy Huyễn Vũ không coi trọng tính mạng của những người như hắn, nhưng ông chủ hắn vẫn chưa thất hứa bao giờ.
Trong bóng đêm, Khánh Trần đã lảo đảo chạy vào công viên, Trương Tam cũng đuổi theo ngay phía sau.
Nhưng không ai biết, trong một góc tối cạnh lối và công viên vẫn còn một thành niên khác đang đứng, trên tai hắn cũng đeo một chiếc tai nghe Lam Nha:
"Ông chủ, ta lại thấy Trương Tam chạy vào."
"Từ góc độ phán đoán của ngươi, ngươi nghĩ thực lực của ông chủ Bạch Trú như thế nào."
Huyễn Vũ đứng trước cửa sổ sát đất nhẹ nhàng nói.
"Có lẽ cấp bậc của hắn ở giữa đỉnh cấp D và cấp C ."
Thanh niên nói.
"Ngươi không thể nói cụ thể hơn sao?"
Huyễn Vũ hỏi.
"Thật ra đây cũng là chỗ ta cảm thấy kì lạ."
Thanh niên bình tĩnh nói:
"Nếu hắn đã đạt cấp C thì tốc độ lại quá chậm, nếu hắn chỉ đạt đỉnh cấp D thì có vẻ hơi thấp so với thực lực của hắn...Nhưng chuyện này không quan trọng, điều quan trong là năng lực sử dụng súng bắn tỉa của hắn rất kinh khủng, ngài không biết một kẻ có thể bắn rơi 12 chiếc máy theo dõi không người lái chỉ trong 6 giây biến thái như thế nào đâu, chậc chậc."
Người trẻ tuổi tiếp tục nói:
"Hơn nữa, ta có thể chắc chắn khẩu súng bắn tỉa mà hắn thường dùng không phải vật thật, nhưng ta vẫn chưa thể xác định khẩu súng đó là năng lực của hắn biến ra hay là vật cấm kỵ, nhưng chắc chắn không phải súng thật. Ngươi không biết, khẩu súng đó còn không cần lắp đạn, thật mẹ nó kinh khủng!"
"Nếu ngươi đã đứng gần hắn như vậy, sao không ra tay?"
Huyễn Vũ hỏi.
"Nếu ta ra tay thì làm gì còn ai báo cáo tình hình cho ngài nữa."
Thanh niên kiên nhẫn giải thích:
"Ngài cũng phải cho ta thời gian phát triển chứ, tuy năng lực của ta rất mạnh, nhưng cấp bậc bây giờ còn rất thấp."
"Nói tiếp đi."
Huyễn Vũ nói.
"Ông chủ, người này đã có cảm giác súng tuyệt đối trong vòng 400 mét, nếu ngươi thật sự muốn giết hắn thì phải dùng phương pháp cận chiến, nhất định không được để hắn có cơ hội rút súng ra."
Thanh niên nói:
"Thật ra những người từng lên chiến trường đều không muốn gặp phải những cao thủ có cảm giác súng tuyệt đối giống hắn, ở thế giới trong có một danh sách tên là Mossad, những người có cảm giác súng tuyệt đối đều được nó xếp vào những thứ hạng nguy hiểm nhất."
"Vì sao?"
"Vì chỉ có những người có cảm giác súng tuyệt đối đều phải trải qua rất nhiều giờ huấn luyện, từng giết rất nhiều người, tất cả đều có ý chí vô cùng kinh khủng, khả năng tập trung của những người này cũng rất cao, họ đều rất đáng sợ."
Thanh niên tiếp tục nói:
"Tóm lại những người này đều được huấn luyện rất bài bản."
"Ngươi nghĩ Trương Tam có thể giết hắn không?"
Huyễn Vũ hỏi.
"Chuyện này rất khó nói, nó còn phụ thuộc vào việc hắn còn cất giấu con át chủ bài nào nữa không."
Thanh niên vừa chạy vào công viên vừa nói:
"Không nói thêm với ông chủ nữa, ta vào xem náo nhiệt đây."
"Nhớ chú ý an toàn."
"Biết rồi!"
…
Khánh Trần không chạy sang chỗ khác mà đến thẳng tháp nhảy cầu, sau đó dừng lại đúng chỗ hắn từng giết mười tên sát thủ.
Trương Tam không hiểu vì sao ông chủ Bạch Trú lại chạy về chỗ này, chẳng lẽ hắn còn cất giấu con át chủ bài nào ở chỗ này sao?
Nhưng không cần biết Khánh Trần còn cất giấu thứ gì ở đây, Trương Tam sẽ không cho hắn đạt được mục đích, những người từng tham gia chiến trường đều hiểu một chuyện, dù ngươi có biết đối phương đang muốn làm gì hay không thì nhất định không được để hắn đạt được mục đích.
Do cấp bậc không đồng đều, khoảng cách giữa Trương Tam và Khánh Trần càng ngày càng gần.
Đây là biểu hiện trực quan nhất do sự chênh lệch cấp bậc, không có mánh khóe nào có thể thay đổi được.
Ngay khi Khánh Trần còn cách đài nhảy cầu khoảng 50 mét.
Trương Tam bỗng tăng tốc lần nữa, hắn chỉ mất 2 giây để vượt qua khoảng cách 30 mét, sau đó đấm một cú rất mạnh lên lưng Khánh Trần.
Lần này, Khánh Trần lại không thèm quan tâm đến hắn, hắn không làm bất cứ động tác phòng thủ nào mà cứ để đòn tấn công này đánh lên người hắn.
Nhưng đòn tấn công của Trương Tam lại cứ thế xuyên qua cơ thể Khánh Trần, không để lại bất cứ tổn thương gì trên cơ thể hắn.
Lại là ảo ảnh.