Số lượng sát thủ dần dần bớt đi, cuối cùng chỉ còn lại ba tên, có vẻ chúng biết mình không địch nổi nên định ngoi lên mặt nước.
Nhưng đã muộn rồi, sau khi đạt đến cấp D, Khánh Trần cảm thấy cơ thể hắn đang tràn ngập sức mạnh, hắn lao vút về phía bọn sát thủ rồi dùng Con Rối Giật Dây quấn lấy mắt cá chân hai sát thủ, sau đó lại kéo bọn chúng xuống đáy hồ.
Sát thủ cuối cùng đang cố gắng bơi về phía mặt hồ, hắn đã nhìn thấy ánh sáng le lói từ những chiếc đền bên bờ Vị Ương Hồ chiếu xuống và những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, tất cả như gần ngay trước mắt.
Sát thủ định vươn tay ra khỏi mặt nước.
Nhưng ngay lúc này, sát thủ bỗng cảm thấy có thứ gì đó vừa quấn lên mắt cá chân hắn, kéo hắn quay lại đáy hồ.
Hắn muốn vươn tay về phía mặt nước gần ngay trước mắt nhưng đã không kịp nữa, sau đó sát thủ tuyệt vọng nhìn những tia sáng càng ngày càng xa.
Có lẽ hắn sẽ không không bao giờ rời khỏi hồ Vị Ương được nữa.
Trương Tam đứng bên bờ hồ rất lâu, tuy hắn cảm nhận được chuyện gì đó đã xảy ra nhưng lại không thể biết là chuyện gì.
Có rất nhiều bọt khí nổi lên mặt hồ nhưng mọi người đợi mãi vẫn không có ai đi lên.
Năm phút đã trôi qua, đây là khoảng thời gian tối đa một người bình thường có thể nín thở, nếu mười sát thủ không tìm thấy thi thể của ' ông chủ Bạch Trú ' thì phải nổi lên mặt nước rồi.
Nếu họ bị ông chủ Bạch Trú giết thì thi thể cũng phải nổi lên rồi.
Nhưng mặt hồ bây giờ vẫn phẳng lặng như chưa có chuyện gì xảy ra, ngay cả xác cũng không xuất hiện.
Bọn sát thủ đứng cạnh Trương Tam bắt đầu sợ hãi, lúc này mọi người đều cảm thấy hồ Vị Ương như một con quái vật chuyên ăn thịt người, mười sát thủ vừa đi xuống đều bị nó nuốt hết.
Lúc này, Huyễn Vũ mới hiểu ông chủ Bạch Trú không chỉ không chết, hắn vẫn còn đủ sức giết hết 10 sát thủ trong hồ nước lạnh băng.
Một đối thủ vừa có sức chiến đấu kinh khủng, lại vừa có ý chí kiên định đã đủ khiến bất kì ai cũng phải sợ hãi.
Huyễn Vũ trầm tư suy nghĩ.
"Thật kì lạ, chắc chắn dưới đáy Vị Ương Hồ có thứ gì đó, chúng ta đi thôi!"
Một sát thủ nói.
Trương Tam cười lạnh rồi nói:
"Có gì kì lạ chứ? Mọi chuyện đều do tay bắn tỉa vẫn chưa chết mà thôi."
"Nhưng hắn đã rơi xuống đây hơn 10 phút rồi, hắn không cần ngoi lên mặt nước hít thở sao."
Một sát thủ nói.
Trương Tam trầm tư một lát:
"Có lẽ hắn biết mình sẽ nhảy cầu nên đã chuẩn bị sẵn bình dưỡng khí dưới đáy hồ, sau đó chỉ việc ngồi dưới đó chờ chúng ta xuống dưới nước mà thôi."
Huyễn Vũ đột nhiên nói vào tai nghe:
"Các ngươi không cần chờ thêm nữa, rút lui ngay lập tức."
Đối với Huyễn Vũ mà nói, sát thủ vừa chết chỉ là những tên râu ria, chỉ cần số lượng người du hành ngừng sinh tăng lên, hắn có thể dùng thân phận ở thế giới trong để huấn luyện thêm rất nhiều.
Nhưng Trương Tam lại khác, hắn là giác tỉnh giả cấp C, trước khi chuyện xuyên qua xảy ra, hắn là lính đánh thuê ở Trung Đông, tình cờ trong một lần về nước thăm người nhà, hắn mới trở thành người du hành.
Người tài giỏi như hắn rất khó tìm, rất có thể sau này hắn còn đạt cấp cao hơn nữa.
Dù Huyễn Vũ không coi đám sát thủ được điều đến hôm nay ra gì thì số người chết đêm nay cũng khiến hắn tổn thất khá nhiều.
Không chỉ rất nhiều sát thủ chết, mà số máy theo dõi không người lái, số súng ống mà hắn phải rất vất vả mới có thể mang về thế giới ngoài cũng không còn!
Nhưng vấn đề mấu chốt là hắn đã chịu tổn thất nhiều như vậy mà ông chủ Bạch Trú vấn chưa chết!
Huyễn Vũ không muốn tổn thất thêm một cao thủ nữa, những chuyện vừa xảy ra khiến hắn phải hành động thật thận trọng, vì những tổn thất trong đêm nay đã vượt ngoài dự kiến của hắn rất nhiều.
Hắn không muốn phải tổn thất thêm bất cứ ai nữa.
Trương Tam dẫn bọn sát thủ rút lui, tất cả chạy ra cửa công viên Vị Ương.
Ngay trước khi bọn Trương Tam rút lui, sau khi giết 10 tên vệ sĩ, Khánh Trần có thể cảm thấy chân khí Kỵ Sĩ sắp hết, nếu hắn tiếp tục núp trong đáy hồ thì rất có thể sẽ bị thiếu dưỡng khí mà chết, nên hắn quyết định bơi ra một góc Vị Ương Hồ khác cách xa bọn Trương Tam.
Những chuyện hắn muốn làm đêm nay vẫn chưa hết.
Những chuyện hắn vừa làm đêm nay không phải đều được chuẩn bị trước như những gì Huyễn Vũ nghĩ.
Không phải hắn biết trước mà mãi đến khi đến đây hắn mới biết, nhưng vì hắn chuẩn bị cho trận chiến quá đầy đủ nên đối phương mới nghĩ hắn đã biết trước kế hoạch.
Nhưng chuẩn bị đầy đủ không có nghĩa là không có bất cứ sơ hở nào, đêm nay, hắn vẫn còn chuyện phải làm.
Khánh Trần là người rất cẩn thận, dù việc hoàn thành hạng thứ hai sinh tử quan khiến hắn cảm thấy rất phấn khích, nhưng chuyện này chưa đủ để hắn bỏ mặc tất cả.