Có người đáp:
"Có hồ Vị Ương."
Huyễn Vũ nhướn mày:
"...Là ai vừa nói câu đó, Trương Tam, cho hắn một bạt tai…."
Trên đường Phượng Thành Ngũ, Trương Tam bình tĩnh quay sang cho thanh niên bên cạnh một bạt tai.
Trương Tam nói:
"Ông chủ, ta từng đến chỗ đó, cả công viên có diện tích hơn một nghìn mét vuông, chỉ riêng ồ Vị Ương đã chiếm hơn 400 mét vuông. Ở đây được trồng rất nhiều cây xanh, nhưng hầu hết đều tập trung xung quanh hồ Vị Ương."
Huyễn Vũ cười lạnh:
"Bây giờ ta rất muốn xem, chiến trường mà Bạch Trú chọn cho chúng ta có gì đặc biệt."
Trương Tam đáp:
"Tuân lệnh, chúng ta sẽ đến đó ngay...Đúng rồi ông chủ, chúng ta có cần bắt bạn học của tên Khánh Trần trong khách sạn Vienna không."
Huyễn Vũ hời hợt nói:
"Chuyện này không phù hợp với quy tắc trò chơi, ta cũng không thích làm mấy chuyện bỉ ổi như vậy."
Trương Tam sửng sốt:
"Ông chủ, Côn Luân có tham gia vào chuyện đêm nay không."
Huyễn Vũ nở nụ cười:
"Yên tâm, họ còn đang bận tìm mấy người du hành bị tập đoàn Kashima khống chế, không rảnh quan tâm đến chúng ta đâu."
Lúc này, Khánh Trần đang ngồi trên xe taxi thở hổn hển.
Vì quãng đường phải chạy quá dài khiến tim phổi của hắn phải chịu áp lực rất lớn, mãi đến khi ngồi lên xa taxi hắn mới có thời gian nghỉ ngơi.
Trong cuộc chiến với Trương Tam vừa rồi, nhìn Khánh Trần có vẻ khá nhẹ nhàng, nhưng thật ra áp lực mà hắn phải chịu rất lớn.
Nếu không phải hắn đã lên kế hoạch chạy trốn từ sớm, có lẽ bây giờ đã bị đối phương bắt được.
Lần cuối cùng hắn phải đối mặt với áp lực lớn như thế này là lần chiến đấu với Tào Nguy trong cấm địa số 002.
Người vừa rồi chắc chắn là cao thủ cấp C.
Rất có thể là một tên giác tỉnh giả có khả năng ẩn hình.
Mưa tuyết lại bắt đầu rơi ngoài cửa sổ, ngay khi bông tuyết vừa chạm vào mặt đất đã tan biến, chỉ để lại mặt đất ướt nhẹp.
Khánh Trần sờ lên đầu mình, mái tóc của hắn đã ướt hết, nhưng không biết do mồ hôi hay mưa tuyết làm ướt nữa.
Cũng may nhiệt độ trong thành phố khá cao, nơi hắn muốn tiến hành hạng thứ hai sinh tử quan sẽ không kết băng ngay được.
Bây giờ Khánh Trần đang rất mệt.
Nhưng đằng sau cảm giác mệt mỏi của cơ bắp là cảm giác phấn khích vì đã điều khiển được tiết tấu cuộc chiến đang kích thích thần kinh của hắn.
Ngay cả tốc độ vận hành của não bộ cũng nhanh hơn mấy lần.
Khánh Trần nhẹ nhàng sờ lên xương sườn, vết thương ở đây vẫn khiến hắn cảm thấy đau đớn.
May là dòng nước ấm thần kì do ba con Long Ngư tạo ra đã khiến tình trạng vết thương tốt hơn rất nhiều, không thì có lẽ thương thế của hắn đã rất nghiêm trọng.
Nhưng vào đúng lúc này, khi Khánh Trần quay sang nhìn ra ngoài cửa kính lại phát hiện một bóng hình quen thuộc đang đứng xen lẫn trong bảy tám người.
Tuy hắn rất muốn bảo lái xe dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn không làm như thế.
"Thật kì lạ, sao lại tới đây?"
Khánh Trần buồn bực nói.
Khi tài xế ngồi trên ghế lái nghe thấy câu nói vừa rồi lại bỗng nói:
"Ngài đừng nói lung tung, ta đâu có đưa ngài đi đường xa, con đường này do bản đồ chỉ dẫn mà."
Khánh Trần: "..."
…
Hơn mười chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước cửa công viên Vị Ương.
Gần trăm người bước xuống xe, một số người đi ra sau lấy ra những chiếc hòm từ cốp xe.
Có tất cả 12 cái hòm màu đen, kích thước tất cả đều to khoảng một chiếc máy tính xách tay, trên mỗi chiếc hòm đều viết Biên Giới - 011.
Trong mỗi cái hòm đều chứa máy theo dõi không người lái Biên Giới - 011 của thế giới trong, không biết Huyễn Vũ làm cách nào mới vận chuyển được đồ vật có kích thước lớn như vậy đến thế giới ngoài.
Trương Tam lạnh lùng nói:
"Những người cầm hòm đi theo ta, những người còn lại tách ra tìm dấu vết của Bạch Trú trong công viên, tất cả không được phép tắt tai nghe."
Bọn sát thủ sửng sốt, nếu họ tách ra tìm dấu vết trong công viên thì không khác gì đi tìm chết.
Mà yêu cầu không được tắt tai nghe của Trương Tam, nghĩa là nếu họ bị tấn công, có thể báo vị trí trước khi chết của mình mà không cần bật tai nghe.
Nếu họ bị đánh lén cũng có thể phát ra tiếng động nhỏ để mọi người tìm được mục tiêu.
Bọn sát thủ đều quay sang nhìn Trương Tam, hắn muốn dùng mạng của họ để đổi lấy vị trí của mục tiêu!
Trương Tam bình tĩnh nói:
"Đừng quên các ngươi đang ở chỗ nào của thế giới trong, nếu các ngươi đã quyết định chạy theo lợi ích thì nguy hiểm là điều tất nhiên sẽ gặp phải."
Bọn sát thủ đồng loạt cúi đầu bật tai nghe Lam Nha, sau đó chạy vào trong công viên Hồ Vị Ương.
Nhưng mục tiêu lại xuất hiện nhanh hơn dự kiến của họ rất nhiều.
Khi bọn sát thủ vừa bước vào công viên Hồ Vị Ương đã nghe thấy một tiếng vang rất lớn!
Một viên đạn bắn tỉa bay qua khoảng cách mấy trăm mét rồi bắn thẳng vào người một tên sát thủ, khiến máu me văng tung tóe.
"Tay bắn tỉa, là tay bắn tỉa!"