Hơn mười người chia ra chặn đường, Trương Tam không hề kiêng dè tai hoạ ngầm khi sử dụng súng ống nữa, hắn lấy súng lục giảm thanh trên người mình ra bóp cò.
Súng lục giảm thanh có tầm bắn là 20 m, khoảng cách giữa Trương Tam và Khánh Trần ở là tầm 100 mét.
Trương Tam biết mình rất khó bắn trúng Khánh Trần lúc đang chạy, nhưng chỉ cần đối phương lẩn tránh, thả chậm tốc độ, hắn sẽ có thể rút ngắn khoảng cách của hai người.
Thế nhưng Khánh Trần phía trước còn không thèm tránh khỏi đường đạn, như biết rõ Trương Tam không thể bắn trúng mình vậy.
5 phút sau, Trương Tam lại mất dấu Khánh Trần trong một khu nhà, hắn nói vào tai nghe bluetooth:
“Không đuổi theo nữa, cứ như thế này sẽ không thể đuổi kịp, nhất định phải lái xe đến hai đầu đường phía bắc chặn hắn.”
Trong tai nghe bluetooth, Huyễn Vũ bình tĩnh nói:
"Không cần lo lắng, các ngươi tiếp tục dồn hắn về phía bắc, đã có người ở đó chờ hắn rồi.”
Nhưng mà vừa dứt lời, trong tai nghe bluetooth lại truyền đến giọng nói quen thuộc của Khánh Trần:
"Ngươi nói là một người đàn ông trung niên và một người trẻ tuổi sao, họ...chết rồi.”
Những âm thanh nói chuyện ồn ào trong tai nghe bluetooth bỗng nhiên im bặt đi.
Huyễn Vũ nhìn thoáng qua bản đồ trước mặt, rõ ràng người hắn sắp xếp đi mai phục Khánh Trần còn cách Trương Tam 800 mét.
Nói cách khác, trong 5 phút ngắn ngủi Khánh Trần rời khỏi tầm mắt của họ, không còn đi vòng vèo nữa, chơi trốn tìm nữa, hắn như bác sĩ ngoại khoa cầm dao giải phẫu trong tay, cắm thẳng vào trái tim người mai phục.
Đây là một trận chiến truy đuổi và bị truy đuổi, bao vây và bị bao vây căn bản!
Hơn nữa cho đến giờ phút này, Bạch Trú mới chỉ xuất hiện một người mà thôi!
Không, chắc chắn không chỉ có một người, Huyễn Vũ trầm tư, nếu Khánh Trần chỉ có một mình, căn bản không làm được đến mức này.
Có lẽ còn có mấy người đang không ngừng cung cấp tin tức cho Khánh Trần, trong đó có cả vị trí của sát thủ, tuyến đường trên bản đồ, giống như lái xe trong cuộc đua rally nhất định phải cần người dẫn đường vậy.
Đây là trận đấu và chiến tuyến giữa hai tổ chức, thậm chí trong một lúc nào đó Huyễn Vũ còn nghĩ, Khánh Trần xuất hiện ở Hàm Thành, có phải Bạch Trú đã sớm tính toán kĩ rồi không?
Nếu không vì sao Bạch Trú lại chuẩn bị đầy đủ như thế?
Không đúng, nếu như đã chuẩn bị từ trước, vì sao không dẫn thức tỉnh giả như Lưu Đức Trụ đến chứ.
Đêm nay có nhiều điều khó hiểu lắm.
Khánh Trần bên ngoài vòng vây cười nói:
"Sao lại yên tĩnh thế, bắt đầu suy nghĩ lung tung sao?”
Huyễn Vũ nở nụ cười:
"Thú vị lắm, vậy bây giờ ngươi đã thoát khỏi vòng vây rồi, định đi đâu đây? Ngồi tàu cao tốc từ ga bắc Hàm Thành về nhà? Hay chúng ta tiếp tục trò chơi đêm nay?”
Khánh Trần cũng cười:
"Không phải đã nói sao, Bạch Trú sẽ chơi tới cùng. Không cần phí sức tìm ta đâu, tổ chức Bạch Trú sẽ chờ các vị ở công viên trò chơi hồ Vị Ương…chờ các ngươi tới tìm chết.”
Huyễn Vũ sửng sốt:
"Công viên trò chơi hồ Vị Ương? Nơi đó cách ngươi khá xa đây, ngươi định đến kiểu gì?”
Khánh Trần ở ven đường vẫy tay gọi một chiếc taxi:
"Không cần quan tâm, ta bắt xe.”
…
"Hai vị đi đâu?"
"Đưa chúng ta đến công viên Hồ Vị Ương, cảm ơn."
Trong tai nghe, Huyễn Vũ nghe được tiếng Khánh Trần nói chuyện với tài xế xe taxi thì ngẩn người ra không biết nên nói gì.
Hắn vẫy xe thật sao? Trong lúc nguy cấp như thế này mà hắn còn bắt một chiếc xe taxi để chạy sao?
Chuyện này CMN thật không thể tin nổi!
Huyễn Vũ còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã ngắt kết nối.
Nhưng cuộc nói chuyện giữa Khánh Trần và tài xế xe taxi đã để lộ một thông tin rất quan trọng.
Số người lên xe không phải một, mà là hai vị.
Hơn nữa, việc Bạch Trú chuyển chiến trường đến công viên Hồ Vị Ương ở Hàm thành như thể đây là kế hoạch họ định ra từ trước.
"Trong số các thành viên Bạch Trú, nhất định có người từng đến Hàm thành, chắc chắn có một người đi cùng Khánh Trần hiểu rất rõ về Hàm thành."
Huyễn Vũ phân tích.
Vì làm gì có ai chọn một nơi xa lạ làm chiến trường cho một cuộc chiến có thể uy hiếp đến tính mạng của bản thân chứ.
"Ở đây có ai từng đến công viên Hồ Vị Ương không?"
Huyễn Vũ đổi kênh liên lạc, tắt quyền truy cập của tai nghe mà Khánh Trần vừa cướp được:
"Trong công viên Hồ Vị Ương có cái gì?"