Một giọng nói hùng hậu vang lên trong tai nghe bluetooth, đây không phải là lần đầu tiên giọng nói này xuất hiện, đám sát thủ đều biết rõ đây là thành viên có cấp bậc cao hơn trong tổ chức.
Huyễn Vũ cười nói:
"Trương Tam, có thể là hắn muốn đi gặp ông chủ của mình, nhưng chắc chắn họ sẽ không đến ga bắc Hàm Thành. Dù sao Hàm Thành chỉ có ba nhà ga, họ đến chỗ nào cũng đều có thể rời khỏi Hàm Thành, không cần liều chết đến ga bắc Hàm Thành, đúng không?”
"Vậy họ muốn làm gì?"
Trương Tam nghi ngờ nói.
"Họ muốn cùng chết với chúng ta.”
Giọng nói của Huyễn Vũ lạnh dần:
"Nếu vậy hãy tác thành cho họ đi. Tất cả người bên ngoài khách sạn Vienna đuổi theo mục tiêu số 1, những người khác tập trung về bên kia. Trương Tam, ngươi dẫn người của ngươi chia ra đầu và cuối đường Phượng Cẩm, Minh Quang, Chu Hoành, hắn không hiểu rõ địa hình ở Hàm Thành, chúng ta sẽ ở chỗ đó cho hắn một bất ngờ.”
Từ khách sạn Vienna đến phía bắc chỉ có ba con đường đó, nếu Khánh Trần muốn đi về phía bắc, nhất định sẽ phải đi qua nơi này.
Thế nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, đám sát thủ theo dõi Khánh Trần từ xa chợt phát hiện.
Vậy mà Khánh Trần lại không chọn một trong ba con đường này, mà đi thẳng vào một khu dân cư, đi qua một con đường nhỏ hẹp, xuyên qua chỗ họ phong tỏa.
Thậm chí con đường này còn chẳng có tên trên bản đồ!
"Ông chủ, hắn đã vượt qua chỗ phong tỏa!"
Sát thủ ấn nút gọi trên tai nghe, gấp gáp nói:
"Không biết vì sao hắn lại biết ở đây có một con đường nhỏ, ta cảm thấy hắn còn quen thuộc với địa hình hơn chúng ta.”
Rất nhiều sát thủ nghe vậy thì ngây người, không phải ông chủ nói đây là lần đầu thiếu niên này tới Hàm Thành sao, sao đối phương lại quen thuộc chỗ này hơn cả những người sinh sống ở Hàm Thành như họ chứ?
Nhưng mà họ không biết xế chiều hôm nay, Khánh Trần đã tốn ba giờ để ghi nhớ hết tuyến đường Hàm Thành trong đầu, thậm chí còn dùng định vị vệ tinh của Google để quan sát rõ con đường trong kế hoạch của họ.
Một người ở trong một nơi mình sinh sống, đương nhiên sẽ có chút cảm giác ưu việt, cảm thấy đây là sân nhà của mình.
Nhưng mà đám sát thủ có can đảm vỗ ngực đảm bảo họ biết hết tất cả đường trong thành phố này sao?
Mà Khánh Trần lại dám đảm bảo, lúc này hắn biết từng con đường ở Hàm Thành!
Bây giờ Khánh Trần mới là người quen thuộc với Hàm Thành nhất.
Lúc này, mô hình thành phố Hàm Thành khổng lồ với những đường cong màu xanh đang hiện ra trong đầu Khánh Trần, giống như một cung điện cực lớn, rõ ràng, chuẩn xác.
Một giọng nói vang lên trong tai nghe bluetooth:
"Trương Tam, ngươi tự đi bắt hắn.”
Giọng nói hùng hậu kia đáp:
"Vâng ông chủ. Hãy gửi vị trí của người đuổi theo hắn cho ta.”
"Đường Phượng Thành số 5!”
"Nhìn kĩ vào, ta sẽ đến ngay lập tức.”
Trong lúc nói chuyện, một người đàn ông hơn 35 tuổi đội mũ lưỡi trai đi ra từ trong bóng tối cuối đường Phượng Cẩm, phi nước đại đến đường Phượng Thành số 5 bằng tốc độ kinh người.
Những bông tuyết vốn đang nhẹ nhàng rơi xuống từ trên trời cao, lúc hắn đi vụt qua kéo theo làn gió sau lưng, khiến bông tuyết tung bay tán loạn.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hắn đã đi qua mấy con đường, lao thẳng đến chỗ Khánh Trần!
Lúc này, Khánh Trần lại như đoán trước được tất cả, đột nhiên quay người lách vào cửa nhỏ của một khu nhà, biến mất bên trong tầm mắt mọi người.
"Ta biết khu nhà cao cấp này, trên tường rào của khu nhà có lưới sắt điện chống trộm cao ba mét, hắn không nhảy qua được đâu, khu nhà này có bốn cửa, đều có thể ra vào.”
Một sát thủ nói.
Trương Tam vừa xông vào trong khu nhà, lạnh lùng nói:
"Ta đuổi theo hắn vào đó, các ngươi phong toả bốn cửa đi.”
Từ xa, Trương Tam đã nhìn thấy bóng lưng Khánh Trần chạy trong màn đêm, mạnh mẽ mà linh hoạt.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là Khánh Trần không chạy ra bất kì một lối đi nào, hắn chui thẳng vào hầm để xe!
Trương Tam sửng sốt:
"Hầm để xe của khu nhà này có mấy cửa ra, có thông với lối lên mặt đất không?”
"Khu nhà này có phân luồng xe, tổng cộng có năm lối ra, trong đó có bốn cái thông với mặt đất, còn có một cái ở phía Tây, chỗ đó không có lối lên mặt đất.”
Có người đáp.
Trương Tam đã hiểu, Khánh Trần vào đây để đi đến cửa phía Tây.
Nhưng vấn đề là, đối phương thật sự mới tới Hàm Thành lần đầu ư, những người đuổi theo Khánh Trần đều có một cảm giác, Hàm Thành không phải là sân nhà của họ nữa, mà là của thiếu niên kia!
Tốc độ của Trương Tam rất nhanh, nếu nói về tốc độ thì Khánh Trần không phải là đối thủ của hắn.
Thế nhưng Khánh Trần lại dựa vào việc quen thuộc với địa hình để kéo dài khoảng cách mấy lần, san bằng chênh lệch giữa nhau.
Mỗi một lần Trương Tam cảm giác mình sắp đuổi kịp là lại mất dấu đối phương, đến khi tìm lại được đối phương thì khoảng cách đã bị kéo xa rồi.
Loại cảm giác này quá quỷ dị, giống như không thể sử dụng hết sức lực vậy, khiến người ta phải giận dữ.