Tiểu Ưng dần thu lại nụ cười:
"Tổ chức nhắm vào Khánh Trần tối nay từng giết rất nhiều người trên núi Lão Quân trước kia. Nếu ngươi cũng muốn chết, vậy cứ để mặc tổ chức này lớn mạnh là được. Hắn đang làm chuyện mà các ngươi không làm được, nếu ngươi cảm thấy kì thi này quan trọng hơn mạng của mình thì cứ về phòng ôn tập, còn an toàn của ngươi không liên quan gì đến ta.”
Chu Huyền Ưng há hốc mồm, không nói gì nữa.
Thật ra nếu như Trịnh Viễn Đông, Lộ Viễn ở đây, Tiểu Ưng nói vậy sẽ bị trách phạt.
Nhưng Ban Thủ và Sơn Tra đều chết trong trận chiến trên núi Lão Quân, Khánh Trần đã báo thù cho họ, nên dù Côn Luân và Khánh Trần có quan hệ thế nào, đối phương có gia nhập Côn Luân hay không, Tiểu Ưng đều thừa nhận chuyện này.
Từ Tử Mặc do dự một chút, nàng hỏi:
"Chào ngươi, ta có thể hỏi riêng ngươi vài câu không?”
Tiểu Ưng sửng sốt:
"Có thể.”
Hai người đi đến hàng ghế dài bên cạnh ngồi xuống, Từ Tử Mặc nói thẳng:
"Bạn Khánh Trần là thành viên của tổ chức Côn Luân sao? Nếu không tại sao ngươi lại đến giúp hắn giải quyết hậu quả.”
Tiểu Ưng ngẫm nghĩ, đúng là Khánh Trần được tính là thành viên Côn Luân, thiếu niên kia không chỉ là thành viên Côn Luân, CMN còn là thành viên của Cửu Châu, thành viên của Bạch Trú, giáo viên của học đường Lý thị ở thế giới trong, vệ sĩ riêng của Lý Trường Thanh, quyền vương hạng hổ của phòng quyền anh Hải Đường...
ĐM lung ta lung tung.
Tiểu Ưng chợt phát hiện, Khánh Trần mới xuyên qua hai tháng mà đã tạo cho mình làm một đống thân phận rồi!
Đúng thật là!
Tiểu Ưng cân nhắc nói:
"Nói nghiêm túc thì hắn đúng là thành viên của Côn Luân, nhưng mà thân phận hắn khá đặc biệt.”
Từ Tử Mặc lại hỏi:
"...Hắn rất lợi hại phải không?”
Tiểu Ưng nghe vậy thì hưng phấn:
"Lợi hại chứ, vô cùng lợi hại, hắn phải được tính là người lợi hại nhất trong đám người du hành!”
Thật ra Từ Tử Mặc cũng không biết rốt cuộc mình muốn hỏi cái gì, nàng chỉ muốn dùng mọi cách để tìm hiểu rốt cuộc Khánh Trần là người thế nào thôi.
Bây giờ nghĩ lại, mình nói với thiếu niên kia rằng có thể dùng thực lực thật sự của mình để đi thi không, ngây thơ biết bao.
Trong mắt đối phương không có chuyện nhỏ nhặt như thi cử nữa rồi.
"Hắn còn ở trên tầng không?"
Từ Tử Mặc hỏi.
"Chắc không, ta cũng không biết hắn đi đâu, tên nhóc này vẫn luôn biến hoá tài tình.”
Tiểu Ưng nói.
Từ Tử Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ gì.
Lúc này, trong màn đêm ở ngoài cửa sổ có những bông tuyết nhỏ màu trắng đang bay, như từng đoá hoa mai lượn lờ trên không trung.
Tuyết rơi.
...
"Ông chủ, mục tiêu số 1 không đi ra từ cửa chính khách sạn Vienna.”
Ở một góc khác bên ngoài khách sạn, một người đàn ông trung niên báo cáo.
"Ông chủ, mục tiêu số 1 cũng không đi từ cửa sau, chắc hắn vẫn còn ở trong khách sạn.”
Ở cửa sau, cũng có người báo cáo.
Có người nói trong tai nghe Bluetooth:
"Tiếp tục chờ lệnh.”
"Ta ra rồi.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau sát thủ.
Nhưng mà tiếng nói đó vừa dứt, sát thủ ở cửa sau bỗng nhiên cảm thấy sau lưng chết lặng, giống như tất cả sức lực trong cơ thể bị rút sạch.
Đó là triệu chứng cơ thể mất máu sau khi lá lách vỡ tan.
Khánh Trần cũng không cần đâm xuyên lá lách của đối phương, chiêu này đã trở thành “phong cách” mà thế giới ngoài xác định thân phận hắn rồi, hắn phải dùng phong cách này để giấu đi thân phận khác, như vậy phải duy trì phong cách này, để tất cả mọi người sinh ra ấn tượng rập khuôn.
Lúc này, đám sát thủ không biết Khánh Trần rời khỏi khách sạn từ lúc nào.
Trước đó rõ ràng họ đang ở một nơi bí mật gần đó, mục tiêu số 1 ở ngoài sáng, nhưng bây giờ họ lại không thể tìm được quỹ tích hành động của mục tiêu số 1.
Khánh Trần đi về hướng bắc một mình, đó là hướng ga phía bắc Hàm Thành, cũng là hướng công viên hồ Vị Ương của Hàm Thành.
Mục đích tối nay của hắn là ở chỗ này.
Trong tai nghe bluetooth, Huyễn Vũ đứng sau màn phát hiện ra không đúng, lập tức gọi sát thủ ở gần đó chạy tới cửa sau.
Thế nhưng khi sát thủ đến, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng Khánh Trần đi xa.
"Ông chủ, hắn đi về hướng bắc rồi.”
Một sát thủ báo cáo.
"Phía bắc?"
Huyễn Vũ chần chờ.
Lúc trước Lưu Đức Trụ đứng ở ga phía bắc Hàm Thành lâu như vậy là để thu hút đám sát thủ vây quanh khách sạn Vienna đến phía bắc.
Kết quả bây giờ Khánh Trần rời khỏi khách sạn, không đến chỗ nào mà lại đến chỗ sát thủ đang về khách sạn Vienna?
Điều này không bình thường, chắc chắn Khánh Trần biết sát thủ ở ga bắc Hàm Thành đang trở về, vì sao lại tự chui đầu vào lưới?
Một thiếu niên lần đầu tiên đến Hàm Thành, dựa vào cái gì mà cảm thấy mình có thể chạy khỏi ga phía bắc chứ?
"Ông chủ, có cần để một số người ở lại ga bắc Hàm Thành không, có lẽ lúc trước Lưu Đức Trụ tới, ông chủ Bạch Trú cũng đã đến, bây giờ Khánh Trần muốn đi gặp ông chủ Bạch Trú.”