Hôm nay sẽ lên tổng cộng 8 chương. Cuộc đấu trí giữa Huyễn Vũ và Khánh Trần đang diễn ra. Khánh Trần làm sao để vừa thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ thù lại phải hoàn thành Sinh Tử Quan đây?
---
Trong phòng khách sạn, Khánh Trần dẫm nát tai nghe bluetooth.
Lần này, hắn không tiếp tục đeo tai nghe nghe lén đối phương nữa.
Dù sao hắn đã dùng một chiêu này quá nhiều lần, nhất định đối phương sẽ chú ý, dù trong tai nghe truyền đến tin tức gì, cũng có thể dùng để lừa dối hắn.
Cho nên, so với việc tốn sức làm trò còn không bằng không nghe không nhìn.
Đêm nay, Khánh Trần sẽ làm theo chính tiết tấu của hắn.
Tất cả đều phải đi theo tiết tấu của hắn.
Khánh Trần lục lọi trên người sát thủ, chỉ là sát thủ trong phòng mang súng ống theo.
Xem ra, Huyễn Vũ cũng không có nhiều súng ống lắm, ít nhất là không thể phân phát cho tất cả sát thủ.
Khánh Trần trầm tư, rốt cuộc Huyễn Vũ có thân phận gì ở thế giới trong?
Bây giờ hắn có ba manh mối.
Manh mối thứ nhất là lúc trước ở núi Lão Quân, hắn còn chưa biết cách dùng súng…
Nhưng bây giờ hắn đã biết, thậm chí còn biết tất cả súng ngắn súng ống ở thế giới trong có hình dạng như thế nào, đường kính bao nhiêu rồi.
Cho nên, khi hắn lấy súng ống từ trên người một sát thủ đã hiểu ra, khẩu súng ngắn này, ống giảm thanh, đạn tốc độ cận âm, tất cả đều đến từ thế giới trong.
Kiểu Chim Gõ Kiến K24, đường kính 5,4 li, đạn tốc độ cận âm có tốc ban đầu là 310m/giây, sẽ không phát ra tiếng nổ.
Huyễn Vũ có năng lực vận chuyển loại súng ống cỡ lớn này ở thế giới trong, hoặc có thể nói là dưới tay hắn có người nào đó có năng lực như vậy.
Khó trách đối phương lại lấy được nhiều súng ngắn trong tình hình cấm súng nghiêm khắc thế này.
Manh mối thứ hai là cấm kỵ vật ACE-017 – Tem Ác Ma trong tay Huyễn Vũ, hẳn là đang ở trong tay tập đoàn nào đó.
Manh mối thứ ba là Huyễn Vũ có rất nhiều đàn em.
Dù đối phương hành động quỷ dị, nhưng mới hơn một tháng ngắn ngủi đã tìm được nhiều đàn em như vậy thì rất bất hợp lý.
Trừ khi những tên đàn em này đều là người du hành bị tập đoàn nào đó khống chế, chỉ có tập đoàn mới có hiệu suất thế kia.
Khánh Trần đã đánh nhiều trận với Huyễn Vũ, có thể cảm nhận được một điều rất rõ, đàn em của đối phương từ côn đồ bình thường đã dần biến thành sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Có lẽ đám sát thủ kia đều là người bình thường trước khi xuyên qua, họ phải được huấn luyện trong thời gian dài mới đem tới hiệu quả như vậy.
Manh mối thứ ba cũng đã chứng minh được manh mối thứ hai.
Cho nên, bây giờ Khánh Trần cực kì chắc chắn Huyễn Vũ là người cầm quyền của tập đoàn nào đó, hoặc con cháu đích tôn của phe đang nắm quyền.
Về phần rốt cuộc đối phương là Lý thị, Khánh thị, Trần thị, Kashima hay Jindai thì Khánh Trần vẫn chưa thể xác định.
Nhưng nếu Hàm Thành là địa bàn của Huyễn Vũ, như vậy Hàm Thành ở trong tay tập đoàn nào? Trần thị, Khánh thị!
Khoan đã, Khánh Nhất không ở thành phố 16, nói cách khác, Khánh Nhất không phải Huyễn Vũ?
Một giây sau, hắn mở cửa sổ khách sạn, linh hoạt bò lên ra ngoài.
Độ cao năm tầng chẳng đáng là gì với Kỵ Sĩ.
Phàm là người đã từng trèo lên vách núi Thanh Sơn đều làm được việc àny.
Trong quán bar cạnh đại sảnh khách sạn Vienna.
Các bạn học lo lắng bất an ngồi ở đó, họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe Từ Tử Mặc nói, hình như bây giờ họ đang bị cuốn vào trận chiến của người du hành.
Mọi người không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi trong quán bar chờ mọi chuyện kết thúc là được.
Đây đều là Từ Tử Mặc nói, mọi người kể cả thầy giáo Điền Hải Long đều không chất vấn gì, vì Từ Tử Mặc sẽ không nói đùa về chuyện này.
"Tử Mặc, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Hạ Tiểu Nhiễm hiếu kỳ nói.
"Ta đã đồng ý với người khác, không thể nói.”
Từ Tử Mặc lắc đầu.
Trước khi Khánh Trần đi dặn nàng đừng nói cho người khác.
"Là bạn Khánh Trần sao?"
Vương Giáp Nhạc hiếu kỳ nói:
"Điều này không khó đoán, vừa rồi lúc ăn cơm ngươi rời đi theo hắn, lúc ngươi trở về thì không thấy hắn nữa.”
Từ Tử Mặc cũng không muốn nói dối, dứt khoát lấy điện thoại ra, bắt đầu đối chiếu từng đề sai.
Cái gọi là đối chiếu từng đề sai là ghi lại hết tất cả những câu sai trước kia của mình, sau đó thỉnh thoảng nhìn nó để kiểm tra xem mình có nhớ được chút kiến thức nào không.
Đây là phương pháp mà đa số học sinh giỏi đều dùng.
Chỉ là lúc này Từ Tử Mặc chỉ làm bộ nhìn đề thôi, suy nghĩ của nàng đã trôi dạt đến đi đâu từ bao giờ rồi.
Rất nhanh, Tiểu Ưng đã đi xuống tầng, hắn tự giới thiệu mình:
"Chào mọi người, ta là Tiểu Ưng của tổ chức Côn Luân, ta biết các ngươi đại diện cho trường cấp ba Lạc Thành đến tham gia kì thi toán, nhưng các ngươi chịu oan ức một chút, ngồi ở đây đợi đến khi mọi chuyện kết thúc. Không cần lo lắng, nhất định có thể xong trước 12 giờ.”
Chu Huyền Ưng hỏi:
"Có phải Khánh Trần gây ra phiền toái gì không? Tại sao hắn làm trò, chúng ta phải chờ ở đây chứ, ngày mai chúng ta còn phải tham gia kì thi.”
"Không phải.”