Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 652: Bạch Trú Sẽ Chơi Tới Cùng




Sát thủ muốn rút súng từ dưới nách, nhưng hắn biết mình đã không kịp.

Trong nháy mắt Khánh Trần xuất hiện, thiếu niên nhanh như một bóng ma.

Khánh Trần bổ nhào từ trên cầu thang xuống phía trước với tốc độ và quán tính cực lớn, người vừa lên tầng kia vừa mới nhìn thấy thiếu niên, đã nghe thấy tiếng gió gào thét đập vào mặt rồi.

Trong chốc lát, thiếu niên giống như một đoàn tàu, ép sát thủ vào tường.

Một tiếng ầm vang, sát thủ chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị vỡ nát.

Khánh Trần xoay người lên trước, nửa quỳ trên mặt đất, trong bàn tay hắn xuất hiện một con dao ăn màu bạc trắng, hung ác đâm vào lá lách của sát thủ.

Sát thủ nằm trên mặt đất, đối mặt với Khánh Trần đang muốn đâm dao ăn vào người mình, hai tay ôm lấy phần bụng, ra sức hướng lên ngăn cản sức lực ép xuống của Khánh Trần.

Nhưng mà hắn chợt phát hiện, cho dù mình có cố gắng như thế nào, con dao ăn này vẫn đâm xuống.

Cuối cùng mũi đao đâm rách áo hắn, đâm rách da hắn, đâm vào hắn lá lách, máu tươi tuôn ra như bơm.

“Không được kêu.”

Khánh Trần buông lỏng tay cầm dao ăn, bình tĩnh nói.

Không phải hắn đang nói với sát thủ, mà nói với Từ Tử Mặc đi theo phía sau.

Nữ sinh đứng trên bậc thang, giật mình nhìn một màn này, tiếp theo nhìn thấy Khánh Trần lấy một khẩu súng lục giảm thanh từ dưới nách sát thủ.

Lúc này nàng đã hiểu, người bình thường không thể cầm theo súng lục giảm thanh.

“Ngươi...”

Từ Tử Mặc nói ra:

“Có cần ta tìm người giúp không?”

“Không cần, cảm ơn.”

Khánh Trần nói.

Từ Tử Mặc nhếch miệng lên, lại là bốn chữ này.

Nàng nhìn một màn máu tanh trước mắt, nhìn thiếu niên đứng bên cạnh thi thể của sát thủ, chưa bao giờ thấy rung động như lúc này.

Hoá ra đây chính là cảm giác xa cách, bởi vì họ thật sự không phải là người ở cùng một thế giới.

Họ cách mười ba bậc thang, lại giống như cách một con sông lớn hùng vĩ, không thể vượt qua.

Khánh Trần nhìn thoáng qua thi thể trên đất, nói với Từ Tử Mặc:

“Ngươi đi theo cầu thang này lên tầng hai, sau đó dẫn mấy người thầy Điền vào ngồi trong quán bar ở đại sảnh, không được đi lung tung, ở đó sẽ có người âm thầm bảo vệ các ngươi.”

Nói rồi, Khánh Trần lướt qua bên cạnh Từ Tử Mặc, chạy lên tầng một lần nữa.

“Ngươi...Ngươi đi đâu?”

Từ Tử Mặc giữ chặt ống tay áo của Khánh Trần:

“Ta hơi sợ.”

“Sợ hãi là cảm xúc vô dụng, cứ làm theo lời ta nói đi.”

Khánh Trần nói:

“Chắc hẳn còn có người ở trong phòng của chúng ta trên tầng năm, đối phương phát hiện ta chưa về phòng nên mới lên tầng.”

“Ngươi sẽ không có việc gì chứ?”

Từ Tử Mặc lo lắng nói.

Khánh Trần nhìn nữ sinh:

“Không đâu.”

Ít nhất là trong 30 phút.

Nói rồi hắn rời khỏi lối thoát hiểm, đi vào trong hành lang.

Từ Tử Mặc cả gan đi xuống dưới, kết quả lúc này lại có tiếng bước chân từ phía dưới chạy lên.

Từ Tử Mặc còn chưa kịp phản ứng, một thanh niên đã đi lên tầng bốn, đối phương nhìn thoáng qua thi thể trên cầu thang, lại nhìn nữ sinh mặt không còn chút máu, cười giải thích:

“Xin chào, Tiểu Ưng của Côn Luân, ta đến giải quyết hậu quả giúp bạn Khánh Trần.”

“Hả? Côn Luân?”

Từ Tử Mặc không phải người du hành nhưng cũng đã được nghe nói đến tên tuổi của Côn Luân, nàng nghe thấy Tiểu Ưng nói giải quyết hậu quả giúp Khánh Trần, phản ứng đầu tiên chính là thở phào, hoá ra bạn Khánh Trần ở phe người tốt.

Nhưng mà nữ sinh vẫn muốn xác nhận lại:

“Bạn Khánh Trần là người tốt đúng không?”

Tiểu Ưng sửng sốt, giãn mặt ra cười nói:

“Xem như thế đi.”

“Ặc, bây giờ hắn đang gặp nguy hiểm, ngươi có cần đi giúp hắn trước không?”

Từ Tử Mặc nói.

Tiểu Ưng ngẫm nghĩ:

“Chắc là không, hắn lợi hại như vậy, không cần ta giúp. Hơn nữa đêm nay Côn Luân chúng ta cũng có những hành động khác, chỉ có mỗi ta tách ra được, không giúp được gì. Làm phiền ngươi bây giờ xuống dưới gọi các bạn cùng đến quán bar, ta xử lý xong chỗ này sẽ đi tìm các ngươi. Nhưng mà hãy cố gắng đừng nói cho họ có chuyện gì xảy ra, nhất là việc có liên quan đến bạn Khánh Trần.”

Tiểu Ưng nói Côn Luân hành động chính là chuyện người du hành thời gian Kashima nhập cảnh phi pháp.

Huyễn Vũ chọn ra tay vào hôm nay, chỉ sợ cũng là vì biết đêm nay Côn Luân phải nhúng tay vào việc khác.

“Được, bây giờ ta sẽ đi thông báo cho thầy giáo và các bạn.”

Từ Tử Mặc nói rồi chạy xuống.

Lúc nàng chạy xuống cầu thang, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng vừa nãy của Khánh Trần, còn cả lòng bàn tay ấm áp của đối phương lúc che miệng mình.

Lúc này, Khánh Trần đứng trong phòng mình, nhìn thi thể trúng đạn nằm trên đất, khẩu súng trong tay hắn còn đang bốc khói xanh.

Đây là một tên sát thủ khác ẩn nấp trong khách sạn.

Hắn nhẹ nhàng lấy tai nghe của đối phương xuống, ấn nút gọi:

“Người của ngươi đã chết.”

Huyễn Vũ khẽ cười bên trong tai nghe:

“Giống như ta đoán, Lưu Đức Trụ vừa mới rời đi, ngươi đã ra tay ở khách sạn Vienna rồi, mà có có phải ông chủ của các ngươi cũng đã đến Hàm Thành rồi không? Ngươi nói cho hắn biết giúp ta, trò chơi đêm nay vừa mới bắt đầu thôi.”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

“Bạch Trú sẽ chơi tới cùng.”

---

Hôm nay SỐ HIỆU 09 vẫn lên 10 chương, các bạn có thể ghé qua đọc nhé!