Lúc này, trong tai nghe bluetooth lại truyền tới một giọng nói xa lạ:
“Ông chủ, tay bắn tỉa của tổ chức họ thì sao, việc này không dễ xử lý lắm.”
“Không cần lo lắng.”
Có người nói trong tai nghe bluetooth:
“Lựa chọn thời gian này để họ tới cứu viện, chính là vì để họ đến bằng tàu cao tốc, muốn ngồi phương tiện giao thông khác cũng không kịp. Nếu đã ngồi tàu cao tốc, sao súng bắn tỉa công phá có thể đi qua nổi cửa an ninh được?”
Nhưng mà đúng lúc này, Lưu Đức Trụ đột nhiên đứng yên ở cửa ga phía bắc Hàm Thành.
Hắn bất động, hai tên người trẻ tuổi sau lưng cũng không động đậy nữa.
Ba người cứ giằng co từ xa như vậy, giống như ba bức tượng trong đám hành khác qua lại như nước chảy.
Lúc các hành khách đi ngang qua họ còn thi nhau lách qua, giống như nước sông gặp đá ngầm bên trong lòng sông vậy .
Ở giữa ba người như có một từ trường kì lạ, có thể khống chế biển người mênh mông ra khỏi ga.
“Ông chủ, mục tiêu số 2 không đi nữa, có thể là đang chờ ai đó, cũng có thể là đã phát hiện ra chúng ta.”
Một người thanh niên khẽ nói.
“Quan sát trước đã.”
Trong tai nghe bluetooth vang lên:
“Chú ý quan sát, chắc hẳn xung quanh có người đang trao đổi ánh mắt, trò chuyện với mục tiêu số 2, mặc kệ người trò chuyện là hình ảnh gì, cũng có thể là đồng bạn của hắn. Vì để tránh bị chúng ta phát hiện, có lẽ đồng bạn của hắn cũng đi cùng một chiếc xe.”
Thời gian từ từ trôi qua, nhưng Lưu Đức Trụ vẫn cứ yên lặng đứng ở nơi đó, không nhìn điện thoại, không trò chuyện với ai cả, cái gì cũng không làm.
Dần dài, người trẻ tuổi phụ trách theo dõi Lưu Đức Trụ cảm thấy không thích hợp:
“Ông chủ, ta cảm thấy có gì đó quái lạ, cứ như Lưu Đức Trụ này không có ý định ra khỏi ga vậy.”
“Chờ đi, người trợ giúp các ngươi đã đến bên ngoài cửa ga phía bắc Hàm Thành rồi đấy.”
Có người nhẹ nói trong tai nghe Bluetooth.
Vừa dứt lời, Lưu Đức Trụ bỗng nhiên quay lại, đi về phía hai người trẻ tuổi đối diện sau lưng.
Từ lúc Lưu Đức Trụ đứng yên đến khi quay người, vừa lúc là thời gian Khánh Trần ngồi xe về khách sạn Vienna, 31 phút.
“Ông chủ, hình như Lưu Đức Trụ đã phát hiện ra chúng ta.”
Cơ bắp cả người thanh niên kia căng cứng, như gặp đại địch.
Nhưng mà lúc Lưu Đức Trụ đi qua bên cạnh hai người lại không ra tay, hắn chỉ điềm nhiên chào hỏi hai người: “Bạch Trú xin chào các vị.”
Nói xong, Lưu Đức Trụ đi một mạch vào ga lần nữa, quét thẻ căn cước rồi lên một chuyến tàu cao tốc khác trở về Lạc Thành.
“Ông chủ, Lưu Đức Trụ về Lạc Thành, hắn lên tàu cao tốc G2206 rồi.”
Người trẻ tuổi gấp gáp nói.
“Trở về rồi?”
Ông chủ trong điện thoại cũng có chút bất ngờ:
“Sao lại trở về?”
“Thật đấy.”
Một người trẻ tuổi khác nói:
“Bây giờ chuyến G2206 đã đi, đúng là hắn đã trở về.”
“Hắn có làm chuyện gì kì lạ không?”
Ông chủ hỏi.
“Hắn nói...Bạch Trú xin chào các vị.”
Trong tai nghe Bluetooth, ông chủ kia trầm mặc nửa phút:
“Điệu hổ ly sơn. Lưu Đức Trụ đến Hàm Thành chỉ để thu hút người chúng ta sắp xếp ở khách sạn Vienna đến ga tàu cao tốc, giúp Khánh Trần thoát thân. Cũng tính toán thời gian rất chính xác, người của chúng ta vừa tới, Lưu Đức Trụ liền trở về.”
Ở trước một cái cửa sổ nào đó, cơ thể thon gầy tái nhợt kia bật cười:
“Bạch Trú? Tổ chức của các ngươi tên là Bạch Trú à. Như vậy, có phải ông chủ Bạch Trú cũng đã đến Hàm Thành rồi không? Chắc hẳn còn chưa trở về. Thú vị lắm.”
...
Trong lối thoát hiểm của khách sạn Vienna.
Dưới ánh sáng lờ mờ, tiếng bước chân bên dưới dừng lại ở tầng ba.
Mà tiếng bước chân này dừng bao lâu, Khánh Trần sẽ bịt miệng Từ Tử Mặc bấy lâu.
Từ Tử Mặc nháy mắt trong bóng đêm, nhìn chằm chằm Khánh Trần, nàng không biết đối phương đang chờ cái gì, cũng không biết đối phương muốn làm gì.
Nữ sinh chỉ cảm thấy những việc xảy ra đêm nay không hề giống cuộc sống học tập trước đây.
Giống như dùng ma trượng nhẹ nhàng điểm một cái lên bức tường trong quán bar, bức tường vỡ ra, mà ở mặt tường khác lại là thế giới ma pháp thần kỳ, Hẻm Xéo.
Nữ sinh với cuộc đời 17 năm trước chỉ biết học tập lại bị người ta đè vào góc tường, nhịp tim đang gia tốc, hơi thở trắng xoá từ giữa cánh mũi kết thành giọt sương giữa ngón tay Khánh Trần.
Từ Tử Mặc biết, lúc tiếng bước chân kia vang lên lần nữa, nàng sẽ được tận mắt chứng kiến một chuyện chưa từng xảy ra trong đời mình.
Nhưng không biết vì sao, nàng lại không hề sợ hãi.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân dừng ở tầng ba mới vang lên lần nữa, tiếng giày da dẫm lên bậc thang có vẻ cực kì đột ngột trong lối thoát hiểm trống trải.
Lúc này, Khánh Trần cũng động.
Thiếu niên đặt ngón trỏ lên miệng ra hiệu Từ Tử Mặc đừng lên tiếng, sau đó quay người xuống dưới tầng, không hề phát ra một tiếng bước chân nào.
Một giây sau, người đang lên tầng liền gặp thiếu niên xuống tầng 4
Đối phương căn bản không ngờ sẽ có người xuất hiện ở đây!