Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 650: Người Theo Dõi




Điền Hải Long cười:

“Thật ra ta cũng nghĩ giống ngươi, chỉ là lúc trưa ta đã hỏi hắn, hắn nói không có thời gian. Đi thôi, cầm phiếu ăn buffet ta đã cho các ngươi, cơm tối ở tầng 2 khách sạn.”

Lúc họ đến sảnh ăn buffet ở tầng 2, lại phát hiện Khánh Trần đang ngồi trong đó nhìn chằm chằm một bản đồ Hàm Thành, cũng không biết hắn mua bản đồ này ở đâu.

Khánh Trần ngẩng đầu nhìn về phía bốn người Điền Hải Long.

Các bạn học muốn chào hỏi hắn, kết quả Khánh Trần đã cúi đầu một lần nữa, giống như căn bản không biết họ vậy.

Một màn này khiến các bạn học thấy hơi xấu hổ, đến mức Vương Giáp Nhạc phải hậm hực buông cánh tay chuẩn bị vẫy xuống.

“Bạn Khánh Trần vẫn luôn quái gở như thế?”

Vương Giáp Nhạc thấy hơi khó hiểu, hắn cũng đã được nghe nói về Khánh Trần, nhưng trong lời đồn, mặc dù người bạn này rất lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức thế này.

Hạ Tiểu Nhiễm bĩu môi, đi lấy đĩa chọn thức ăn cho mình.

Không lâu sau, mấy người Điền Hải Long, Vương Giáp Nhạc, Hạ Tiểu Nhiễm ngồi một bàn, Khánh Trần thì ngồi riêng một bàn.

Hạ Tiểu Nhiễm nói thầm:

“Cứ như mọi người không hề đi cùng nhau vậy...Từ Tử Mặc, có phải hắn đang cố ý tránh né ngươi không? Ta nghe nói, mấy ngày trước ngươi đến cửa lớp hỏi bài hắn, kết quả bị hắn làm cho rất khó chịu.”

Từ Tử Mặc ngẫm nghĩ, nhìn về phía Hạ Tiểu Nhiễm nói:

“Không có chuyện gì đâu, là vấn đề của chính ta, hôm nay bạn Khánh Trần có chút khác thường, ta nghĩ có thể là sắp thi, cho nên hơi khẩn trương.”

Hạ Tiểu Nhiễm gắp bông cải xanh trong đĩa ra:

“Còn nói đỡ cho hắn chứ...thôi không trò chuyện về Khánh Trần nữa, các ngươi cũng nghe nói về chuyện ở đường Hành Thự mấy ngày sự tình đúng không, có người muốn bắt cóc Nam Canh Thần, kết quả bị ông chủ trong tổ chức của Nam Canh Thần bắn lén chết.”

Hạ Tiểu Nhiễm không biết là, nàng luôn miệng nói không trò chuyện về Khánh Trần nữa, kết quả vẫn đang nói về Khánh Trần.

Từ Tử Mặc cũng biết chuyện này, hoặc có thể nói là cả trường ngoại ngữ Lạc Thành đều biết, bởi vì chuyện này xảy ra lúc các học sinh tan học.

Hạ Tiểu Nhiễm:

“Ngươi nói xem tại sao chúng ta không trở thành người du hành chứ, so với việc học, trở thành người du hành thú vị hơn.”

Điền Hải Long cười nói:

“Ngươi muốn nói như vậy, dù sao cũng phải tránh mặt giáo viên trong trường chứ, ngươi là top 10 trong khối, học giỏi mới là việc chính.”

Trong lúc nói chuyện, có vẻ Khánh Trần đã ăn cơm xong, mắt nhìn thẳng đi ra khỏi phòng ăn.

Từ Tử Mặc nhìn bóng lưng hắn, bỗng nhiên nói với những bạn học khác:

“Ta ăn no rồi, các ngươi tiếp tục ăn đi, ta trở về phòng trước.”

Nàng đi theo Khánh Trần vào giữa thang máy, lại phát hiện Khánh Trần đã lên tầng năm trước, tất cả họ đều ở tầng năm.

Từ Tử Mặc đi vào thang máy, kết quả vừa ra khỏi thang máy đã bị một người đứng cạnh đó bịt kín miệng, kéo vào lối thoát hiểm bên cạnh thang máy.

Nữ sinh hoảng sợ, nhưng cho dù nàng giãy giụa như thế nào cũng không thoát khỏi được cánh tay và bàn tay đang khoá nàng lại.

“Suỵt.”

Từ Tử Mặc nhận ra giọng nói này, đợi đến khi bàn tay đang bịt miệng nàng hơi buông ra, nữ sinh mới có cơ hội quay đầu lại nhìn khuôn mặt của Khánh Trần dưới ánh sáng mờ tối trong lối thoát hiểm.

Chỉ là Khánh Trần cũng không nhìn nàng, mà đang yên lặng suy nghĩ cái gì.

Từ Tử Mặc phát hiện, dường như thiếu niên này luôn luôn tự hỏi, chưa bao giờ dừng lại.

Một giây sau, có tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang phía dưới lối thoát hiểm.

Ai rảnh rỗi không đi thang máy mà lại đi cầu thang chứ?

Một bên khác, ở ga tàu cao tốc phía bắc chuyến G3171 từ Lạc Thành đến Hàm Thành.

Lưu Đức Trụ trốn học không mang theo hành lí gì cả, hắn vội đi ra ngoài.

Đám người chậm rãi đi ra khỏi ga, bóng dáng của Lưu Đức Trụ có vẻ rất vội.

Không ai biết, ngay trong đám người chen chúc này có hai người trẻ tuổi tai nghe bluetooth, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lưu Đức Trụ.

Hoàng hôn vừa biến mất, mây đen bao phủ trên bầu trời, không nhìn thấy mặt trăng.

“Mục tiêu số 2 đã đến ga phía bắc Hàm Thành, đang ra khỏi ga. Ông chủ, rất có thể là hắn muốn đến khách sạn gặp mục tiêu số 1.”

Một thanh niên nói.

Trong tai nghe bluetooth truyền đến tiếng cười:

“Quả nhiên đã cắn câu rồi, nhìn chằm chằm hắn, hắn đi nơi nào các ngươi cũng phải đi theo. Hôm nay chúng ta sẽ diễn một màn đánh điểm, diệt viện, không chỉ có Khánh Trần phải chết, mà Lưu Đức Trụ và ông chủ phía sau họ đều phải chết.”

“Đã rõ, nhưng mà ông chủ, chưa rõ thực lực của mục tiêu số 2, căn cứ vào quan sát lần trước, hẳn là đã thức tỉnh nguyên tố hỏa, có lẽ hai người chúng ta không giải quyết được.”

Người trẻ tuổi nói.

Trong tai nghe bluetooth vang lên:

“Không cần lo, còn cao thủ đang đến chỗ các ngươi, họ cách ga phía bắc Hàm Thành rất gần rồi, Lưu Đức Trụ không chạy thoát được đâu. Hai người các ngươi chỉ cần theo sát hắn. Đêm nay, ta đã chuẩn bị cho họ một món quà lớn.”

“Đã rõ.”

Người trẻ tuổi nói, nhìn tên đồng bọn đi cùng từ Lạc Thành tới, hai người yên lặng đi sau lưng Lưu Đức Trụ.