Khánh Trần bình tĩnh trả lời:
“Viết cái gì?”
Lưu Đức Trụ:
“Bức thư thứ nhất: Khánh Trần là cấp dưới đắc lực nhất của ngươi đúng không?”
Lưu Đức Trụ:
“Bức thư thứ hai, chuyện máu nhuộm đường Hành Thự khiến ta rất tức giận.”
Lưu Đức Trụ:
“Bức thư thứ ba, bao nhiêu cấp dưới của ta đều chết ở Lạc Thành, ta rất khó chịu.”
Lưu Đức Trụ:
“Bức thư thứ tư, bây giờ Khánh Trần đã rời khỏi Lạc Thành, ta quyết định để ngươi khổ sở một chút.”
Lưu Đức Trụ:
“Ông chủ, từ bốn bức thư này, có phải Huyễn Vũ muốn ra tay với Khánh Trần không, ta nghe nói hôm nay hắn đi Hàm Thành, chuẩn bị tham gia cuộc thi toán học ngày mai.”
Ông chủ:
“Ừm, ta đã biết.”
Lưu Đức Trụ:
“Ông chủ, có cần ta tới Hàm Thành cứu viện ngay không, ta có thể phụ trách hộ tống bạn Khánh Trần trở về, ngài yên tâm, chỉ cần ta còn sống, chắc chắn sẽ đưa hắn về.”
Ông chủ:
“Đánh lạc hướng thôi, đối phương chủ động tuyên chiến chính là muốn dùng Khánh Trần dẫn chúng ta ra khỏi Lạc thành, bây giờ ta nghi ngờ Hàm Thành chính là thành phố Huyễn Vũ ở, là sân nhà của hắn.”
Đối phương không lặng lẽ giết chết “Khánh Trần”, mà thông báo cho toàn bộ tổ chức Bạch Trú qua cách viết thư, để “ông chủ” biết Huyễn Vũ muốn giết Khánh Trần ở Hàm Thành.
Đây là có mưu đồ lớn hơn.
Khánh Trần ngẫm nghĩ, dặn dò Lưu Đức Trụ một vài chuyện rồi tắt màn hình điện thoại đi.
Hắn đã đoán được điều Lưu Đức Trụ nói rồi.
Bởi vì hắn vừa đến ga đường sắt cao tốc Hàm Dương thì phát hiện có người theo dõi mình.
Cho nên, hắn mới cố gắng giữ một khoảng cách và xa lánh những bạn học khác, tránh ảnh hưởng đến người vô tội.
“Về Lạc Thành sao?”
Khánh Trần suy nghĩ:
“Chắc không về được rồi.”
Huyễn Vũ muốn đánh lạc hướng, đương nhiên sẽ giữ Khánh Trần lại để thu hút người của Bạch Trú đến Hàm Thành.
Nhưng nếu Khánh Trần muốn về Lạc Thành, nhất định đối phương sẽ ra tay ngay lập tức.
Nghĩ tới đây, Khánh Trần đã bình tĩnh lại.
Hắn giống như đang ở giữa vòi rồng áp suất thấp, càng rơi vào tâm bão lại càng bình tĩnh.
….
Khánh Trần bị Huyễn Vũ uy hiếp, hắn có thể đi được không?
Đương nhiên có thể.
Dùng vật cấm kị ACE-005 đổi khuôn mặt cho mình, rồi đến ga đường sắt cao tốc, hắn không tin Huyễn Vũ to gan đến mức dám giết hắn ở một nơi có nhiều người như vậy.
Nhưng hắn không muốn.
Vì hắn vẫn luôn chú ý đến dự báo thời tiết, bắt đầu từ tối hôm nay, toàn bộ khu vực phía bắc Hoàng Hà sẽ giảm nhiệt độ xuống đến dưới 0 độ.
Không chừng sẽ còn đón chào trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông ở thế giới bên ngoài.
Có nghĩa là chỗ thích hợp nhất để hắn hoàn thành sinh tử quan sẽ bắt đầu kết băng từ tối hôm nay.
Sau đó mãi đến mùa xuân sang năm mới bắt đầu tan.
Nếu như ngửa lưng nhảy cầu từ độ cao 70 mét, chỉ cần không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Như vậy sau khi mặt hồ kết băng, căn bản không cần suy nghĩ về sinh tử quan nữa.
Khánh Trần đã thử tìm kiến chỗ khác, xem phương nam có phù hợp với điều kiện không…
Đáp án là không có, địa hình ở những chỗ đó khác hẳn với nơi hắn từng huấn luyện, độ cao hoặc là thấp hơn 70 mét, hoặc là cao tới 93 mét.
Cho nên, nếu như hắn muốn hoàn thành khiêu chiến sinh tử quan trong vòng 7 ngày, sau đó lấy trình độ cấp D trở lại thế giới bên trong.
Đêm nay, nhất định hắn phải thả người nhảy một cái.
Mặc dù đêm nay rất nguy hiểm, nhưng ai nói người gặp nguy hiểm đêm nay nhất định là hắn?
Đối với Khánh Trần mà nói, có một số việc rất đơn giản, nếu trước mặt ngươi chỉ có con đường này, như vậy điều ngươi có thể làm chính là tiêu diệt hết chướng ngại trên con đường đó.
Hắn chậm rãi nằm trên giường lớn trong khách sạn, nhắm mắt lại, bình tĩnh nhảy từ độ cao 70 mét xuống.
Cảm giác mất trọng lượng rơi thẳng xuống khiến người ta có chút choáng váng.
Nhưng lại làm kẻ khác phấn khởi.
Chạng vạng tối, các học sinh tụ tập trong phòng Điền Hải Long để chuẩn bị lần cuối cùng.
Chỉ có Khánh Trần không đến.
Điền Hải Long có chút tiếc hận:
“Thật ra các ngươi đã tham gia rất nhiều kì thi, những người thầy như chúng ta cũng không theo kịp, cho nên một buổi chiều cuối cùng này không thể dạy các ngươi thêm mấy.”
Trên thực tế, Điền Hải Long đang nói đến một tình trạng phổ biến, những giáo viên hiểu nhất về Orsay, hoặc là ở trong trường cấp ba tốt nhất, hoặc là ở trường đào tạo tư nhân.
Muốn tham gia kì thi, chỉ dựa vào giáo viên trường công bình thường thì chắc chắn là không được.
Từ Tử Mặc đột nhiên nói:
“Thầy Điền, vậy có thể để Khánh Trần đến giảng đề cho chúng ta không?”
Mấy học sinh khác kinh ngạc nhìn Từ Tử Mặc, họ cũng không chú ý đến Khánh Trần mấy, cho nên chỉ cảm thấy Từ Tử Mặc hơi khoa trương.
Mặc dù trong trường có lời đồn về Khánh Trần, nhưng thầy giáo còn không dạy được, để học sinh đến dạy học sinh có tác dụng không?
Từ Tử Mặc nhìn thấy ánh mắt chất vấn xung quanh thì do dự một chút rồi nói:
“Chắc chắn sẽ có tác dụng, các ngươi không hiểu nhiều về bạn Khánh Trần, thành tích của hắn còn tốt hơn tưởng tượng, đúng không thầy Điền? Nếu không nhà trường cũng sẽ không bảo hắn tới tham gia kì thi này, ta biết, lần này người nhà trường mong chờ nhất chính là hắn.”