“Để thừa nhiều thời gian một chút mà, hôm nay sau khi chúng ta đến Hàm Thành sẽ ở trong một khách sạn nhỏ, vì để các ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt, trường học đã đặt phòng đơn cho mọi người, không cần ở chung.”
Điền Hải Long cười nói:
“Khánh Trần, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”
Bốn học sinh còn lại nhìn Điền Hải Long một chút, trong lòng tự nhủ lúc trước ngươi cũng không hỏi những người khác chuẩn bị thế nào, chỉ hỏi mỗi Khánh Trần là sao.
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
“Chuẩn bị kha khá rồi, hẳn là có thể vào vòng trong.”
“Tốt, chúng ta vào thôi.”
Điền Hải Long dẫn đội vào ga đường sắt cao tốc.
Đến khi mọi người đã vào chỗ, Khánh Trần chỉ xem dự báo thời tiết một lúc rồi lặng lẽ ngắm mắt nghỉ ngơi, tiến vào bên trong thế giới thần bí “Lấy Đức Phục Người”.
Cùng lúc đó, từ đầu tới cuối hắn vẫn duy trì tần số hô hấp kì quái.
Mọi người lên xe, lấy đồ ăn vặt, hoa quả mà phụ huynh nhà mình đã chuẩn bị sẵn ra, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Từ Tử Mặc ngồi bên cạnh Khánh Trần, lặng lẽ đánh giá thiếu niên bên cạnh, nhìn ba lô cũ nát của đối phương...
Từ rất lâu trước đây nàng đã thấy cái ba lô này rồi, trong ấn tượng, ngày đầu tiên Khánh Trần nhập học lớp 10 trường ngoại ngữ Lạc Thành đã đeo nó.
Rất nhiều người không biết, Khánh Trần xếp thứ nhất lúc tuyển sinh, từ điểm ngữ văn ra thì toàn là điểm cao nhất, được miễn giảm một nửa học phí.
Từ Tử Mặc biết chuyện này, cho nên nàng đã chú ý tới Khánh Trần sớm hơn những người khác.
Hơn một năm qua, Khánh Trần không thay đổi, cái ba lô này lại càng ngày càng rách.
Nàng nhớ lại lời đồn về Khánh Trần ở trong trường, tự nhủ chắc chắn bạn học này không thể mua được nhiều đồ ăn vặt giống những bạn khác.
Từ Tử Mặc do dự một chút, nàng lấy một gói khoai tây chiên từ trong túi mình ra, muốn đưa cho Khánh Trần.
Nhưng khi nàng nghĩ đến lần trước Khánh Trần từ chối mình ở cửa lớp thì lại do dự.
Thiếu nữ này là một trong những người sáng chói nhất ở trường, từ trước đến nay chưa bị ai từ chối, cho nên sau khi bị từ chối mới muốn lùi bước.
Nhưng do dự mãi, Từ Tử Mặc vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Khánh Trần:
“Bạn Khánh Trần, ngươi ăn khoai tây chiên không?”
Khánh Trần vẫn không thèm mở mắt:
“Không cần, cảm ơn.”
Từ Tử Mặc nhếch miệng lên, nàng đã nghe bốn chữ này không cần, cảm ơn này rất nhiều lần rồi, giống như thiếu niên này chỉ biết nói bốn chữ đó vậy.
Nhưng nàng không biết là lúc này Khánh Trần đã không thiếu tiền, thậm chí còn giàu hơn đa số học sinh khác.
Lúc những bạn khác còn đang mong chờ kì thi và thành tích, hắn đã bắt đầu tính toán cho tương lai của một tổ chức rồi.
Từ Tử Mặc chỉ nhận biết một mặt ở trường học của Khánh Trần thôi.
Mà một mặt ở bên ngoài không muốn để ai biết lại chính là thế giới mà nàng không thể tiếp xúc.
Trong lúc đó, Khánh Trần mở ba lô ra một lần, kết quả Từ Tử Mặc kinh ngạc nhìn thấy bên trong tràn đầy đồ ăn vặt.
Không có sách vở, không có bài thi, chỉ có đồ ăn vặt.
Lại thấy Khánh Trần lấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi ra, phía trên là chữ viết xiêu vẹo của Lý Đồng Vân: Khánh Trần ca ca cố lên!
Khánh Trần hiểu ý cười một tiếng, tất cả đồ ăn vặt trong ba lô đều là Tiểu Đồng Vân bảo Giang Tuyết mua cho hắn.
Hắn nói, Hàm Thành cách đây rất gần, ngồi đường sắt cao tốc nửa giờ đã đến, không cần mang cái gì cả.
Nhưng Tiểu Đồng Vân nói không được, mọi người đi xa nhà đều phải cầm theo đồ ăn vặt, trước kia không có ai chuẩn bị cho ngươi, về sau cứ để ta chuẩn bị đi.
Khánh Trần ngại vướng víu.
Tiểu Đồng Vân còn suýt nữa nổi giận với Khánh Trần vì việc đó, kiểu gì cũng phải bắt hắn ăn hết đồ ăn vặt!
Từ Tử Mặc vụng trộm mắt liếc thấy nội dung trên tờ giấy, lập tức cảm thấy phức tạp, đây không phải là bạn gái của Khánh Trần chứ?
Cũng chưa nghe nói về chuyện này ở trường.
Giữa trưa mới đến Hàm Thành, trên bầu trời dày đặc mây đen, giống như bị bịt kín một miếng vải đen vậy.
Khánh Trần cau mày, thời tiết này khiến hắn cảm thấy nặng nề.
Lại nhìn xung quanh, lúc hắn ra ga bỗng nhiên cố gắng kéo khoảng cách với các bạn khác, hai bên giống như người xa lạ không quen nhau vậy.
Vương Giáp Nhạc nhỏ giọng nói thầm:
“Vì sao bạn Khánh Trần luôn luôn xa lánh mọi người?”
Hạ Tiểu Nhiễm cười:
“Đã sớm nghe nói hắn rất quái gở, không cần để ý, học sinh giỏi mà, dở hơi là rất bình thường.”
Từ Tử Mặc nghe vậy thì quay đầu nhìn Khánh Trần, không ngờ phát hiện sắc mặt Khánh Trần rất nghiêm túc, giống như có tâm sự gì.
Đến khi tới khách sạn, Khánh Trần lên tiếng chào hỏi với những người khác rồi về phòng mình, điện thoại của hắn đột nhiên rung lên.
Trong hệ thống nhóm chat của Bạch Trú, Lưu Đức Trụ nói chuyện riêng với hắn:
“Ông chủ, trưa nay ta về nhà ăn cơm, phát hiện bên cạnh gối đầu có mấy bức thư.”