Hắn lại thử giữ phần 1 thuật hô hấp để vào thế giới thần bí “Lấy Đức Phục Người”, sau đó xác nhận mình tu hành ở thế giới thần bí cũng có thể gia tăng chân khí Kỵ Sĩ bất kì lúc nào.
Dù chậm chạp, nhưng chỉ cần có tiến triển, Khánh Trần cũng sẽ kiên trì.
Hắn phán đoán đại khái về tốc độ chân khí tăng trưởng, nhiều nhất là nửa năm sau, hắn sẽ có thể để chân khí Kỵ Sĩ lan ra toàn thân!
Cũng không biết đến lúc đó có thể tạo một bất ngờ cho sư phụ không.
Mà điều quan trọng nhất chính là, lúc đa số người du hành thời gian khác còn đang rầu rĩ vì không có đường tắt để tu hành, Khánh Trần đã thừa đường tắt để dạy người khác.
Muốn tạo ra uy tín ở học đường Lý thị, để đám con cháu Lý thị đoàn kết lại, ắt không thể thiếu Chuẩn Đề Pháp.
Nhưng vào lúc này, trong hệ thống nhóm chat mà Nhất lập ra, Lưu Đức Trụ đang nói chuyện riêng với tài khoản ông chủ:
“Ông chủ, ta muốn bàn một chuyện này với ngài.”
Ông chủ:
“Chuyện gì?”
Lưu Đức Trụ:
“Ông chủ, ta nghe nói mấy người Hồ Tiểu Ngưu đi theo Khánh Trần huấn luyện, là thế này, ta cũng muốn đi cùng...”
Ông chủ:
“Ngươi đã là cấp C, huấn luyện bình thường không có tác dụng với ngươi.”
Lưu Đức Trụ:
“Ta biết có lẽ huấn luyện bình thường vô dụng với mình, nhưng ta cũng muốn học tập vài kĩ năng giết địch...Hơn nữa, mọi người đều huấn luyện, có mỗi ta không, cảm giác có vẻ không hoà nhập lắm, không được tự nhiên.”
Khánh Trần cân nhắc một chút:
“Hôm nay ngươi đi huấn luyện với Khánh Trần một ngày trước đã, sáu giờ sáng đến nhà Khánh Trần tập hợp. Thật ra ta vốn định xây xong căn cứ tổ chức mới để ngươi đi huấn luyện, dù sao ngươi cách nhà Khánh Trần hơi xa, nhưng nếu ngươi đã yêu cầu, vậy không được kêu khổ, phải nghe theo sự sắp xếp của Khánh Trần.”
Lưu Đức Trụ vô cùng mừng rỡ:
“Ừm, nhất định ta sẽ làm theo, tuyệt đối không oán giận, ông chủ nghỉ ngơi sớm một chút, chúc ông chủ cả đời bình an!”
Ngay trong hoa viên Hưng Long, ở nhà Lưu Đức Trụ.
Lúc hắn đang hưng phấn, Lưu Hữu Tài đẩy cửa phòng ra hiếu kì hỏi:
“Đã trễ như vậy mà còn chưa ngủ?”
Lưu Đức Trụ nhìn đồng hồ, vậy mà đã sắp 3 giờ rồi.
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói:
“Cha, chúng ta có tiền rồi.”
Lưu Hữu Tài giật mình:
“Thằng bé ngốc này nói mê sảng gì vậy?”
“Thật sự có tiền.”
Lưu Đức Trụ mở ngân hàng trên điện thoại của mình ra cho Lưu Hữu Tài nhìn số dư còn lại:
“Tổ chức của chúng ta vừa mới làm xong một vụ giao dịch, ông chủ thưởng ta một triệu, hẳn một triệu đấy!”
Lưu Hữu Tài đắn đo:
“Làm giao dịch gì mà một đơn có thể thưởng cho ngươi nhiều như vậy?”
“Giao dịch 25 triệu.”
Lưu Đức Trụ thấp giọng nói:
“Không chỉ là 1 triệu lần này, về sau mỗi tuần đều có thu nhập cố định 100 nghìn, là mỗi tuần!”
Lưu Hữu Tài càng thêm đắn đo:
“Nhà họ Lưu chúng ta không thể làm chuyện nhận hối lộ trái pháp luật đâu.”
“Dĩ nhiên không phải rồi.”
Lưu Đức Trụ ngẫm nghĩ rồi nói:
“Không nói cho ngươi tình hình cụ thể được, đây là bí mật của tổ chức chúng ta, nhưng cha cứ yên tâm, ta tuyệt đối không phạm pháp, hơn nữa còn làm chuyện tốt.”
Lưu Đức Trụ nghĩ thầm, nếu như trừ việc cố ý diễn kịch dọa Trương Thừa Trạch, cùng với dí dao vào cổ Trương Thừa Trạch ra thì đúng là không phạm pháp.
Hắn nói với Lưu Hữu Tài:
“Cha, ngày mai ta chuyển số tiền kia cho ngươi, ngươi và mẹ đi xem nhà, chúng ta dọn đến khu dân cư có thang máy, để mẹ đỡ bị đau đầu gối mỗi ngày!”
“Thôi đi, tiền này để mẹ ngươi giữ, để ngươi cưới vợ.”
Lưu Hữu Tài nói.
“Không được.”
Lưu Đức Trụ lắc đầu:
“Nếu các ngươi không nỡ mua, ta sẽ tự đi mua. Đúng rồi, bắt đầu từ hôm nay cha không cần làm bữa sáng cho ta nữa, 5 rưỡi sáng mỗi ngày ta đã phải ra ngoài, để một cao thủ trong tổ chức huấn luyện.”
“Cao thủ gì?”
Lưu Hữu Tài nghi ngờ:
“Ta thấy bên ngoài nói ngươi mới là cao thủ.”
Lưu Đức Trụ nhớ lại sức lực linh thẳng thắn dứt khoát của Khánh Trần lúc giết người ở núi Lão Quân, lập tức lắc đầu:
“Trong tổ chức có người lợi hại hơn ta.”
Lưu Hữu Tài tò mò:
“Ngươi là cấp bậc gì?”
“Cấp C.”
“Vậy cao thủ này là cấp bậc gì?”
“Cấp E.”
Lưu Hữu Tài cau mày, trầm mặc một hồi lâu:
“Ta hiểu rồi, tổ chức của các ngươi...xếp cấp bậc theo cúp ngực sao?”
Lưu Đức Trụ:
“???”
...
Đếm ngược trở về 160:00:00.
8 giờ sáng, Khánh Trần đeo một cái ba lô cũ nát đến đường sắt cao tốc Long Môn ở Lạc Thành.
Giáo viên toán Điền Hải Long, còn có Từ Tử Mặc, Vương Giáp Nhạc, Chu Huyền Ưng, Hạ Tiểu Nhiễm đã tập hợp trước ở cửa.
“Khánh Trần, bên này!”
Điền Hải Long vẫy tay nói:
“Ta còn lo ngươi không tới chứ, có cầm thẻ căn cước không?”
“Có.”
Khánh Trần đánh giá mấy người, bình tĩnh đáp:
“Không phải hẹn 8 rưỡi ở đường sắt cao tốc sao, sao các ngươi tới sớm vậy.”
Từ Tử Mặc đáp:
“Bình thường sáu rưỡi sáng đã dậy học tiếng anh, thành đồng hồ sinh học rồi, nên mới tới sớm một chút.”