Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 634: Linh




Lý Khác hơi ngơ ngác:

"Ngươi không để ý thì tốt rồi, ta cũng chỉ theo nghe lời huấn luyện viên, không cố tình muốn làm ngươi bị thương. Bạn học Khánh Nhất, thấy ngươi rộng lượng như vậy thì ta yên tâm rồi."

Khánh Nhất cười híp mắt.

Hắn thay đổi thái độ vì vừa rồi hắn mới nhận được tin tình báo, một người được chọn khác là Khánh Chung đã hợp tác với con trai trưởng nhánh thứ nhất của Lý thị là Lý Khôn.

Tin tức này đã nhắc nhở Khánh Nhất: Những người khác có thể tìm người hợp tác thì hắn cũng có thể, không phải nhiệm vụ của vòng thứ hai cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử là vậy sao.

Hơn nữa, Khánh Trần còn lôi hắn đến trường học, nhìn có vẻ đây là chuyện xấu, nhưng nếu hắn biết cách xử lý thỏa đáng thì sẽ có thể biến chuyện xấu thành chuyện tốt!

Lúc này, thậm chí Khánh Nhất còn muốn nói một câu cám ơn với Khánh Trần!

Trong ngôi trường này phải có đến hơn ba mươi người là con cháu Lý thị!

Đừng nghĩ con cháu Lý thị trong trường còn nhỏ tuổi, nhưng không phải càng đông thì càng có ích sao.

Những người khác chỉ có thể hợp tác với một người, nếu hắn có quan hệ tốt với những người trong trường, chẳng phải hắn đang hợp tác với hơn ba mươi ngươi, hơn nữa những người được chọn khác lại không thể đến đây tranh giành với hắn!

Nghĩ tới đây, Khánh Nhất bắt đầu cảm thấy vui vẻ, ai có thể chạy đến trang viên lưng chừng núi để tranh giành người hợp tác với hắn chứ? Có lẽ những người được chọn khác còn chưa nghĩ đến chuyện này đâu.

Khánh Nhất dạo quanh lớp học, cứ nghĩ đến sau này họ sẽ thành người hợp tác với mình là hắn lại cảm thấy rất sung sướng.

Chẳng qua, hắn vẫn phải giả vờ thật bình tĩnh, đề phòng người khác nhận ra điều gì đó.

Nhưng đúng lúc này, Lý Khác lại nghiêm túc nói:

"Nếu ngươi không để ý thì ta cũng yên tâm. Ta sợ mình không thuộc các động tác sẽ làm ngươi bị thương, nhưng nếu ngươi không để bụng thì từ tiết sau trở đi, ta có thể thoải mái hơn rồi, cảm ơn."

"Hả?"

Khánh Nhất hơi ngẩn ra:

"Thực ra ý của ta không phải vậy..."

...

Trên cây cầu ở Long Hồ, Khánh Trần lại đưa hộp giữ nhiệt cho ông lão:

"Chúng ta nói tiếp chuyện hôm qua đi, quy tắc cuối cùng của khu cấm địa số 37 là gì?"

Ông lão mở hộp cơm ra xem:

"Sao không có món thịt hầm như hôm qua?"

"Ta đổi món khác cho ngươi, ăn nhiều thịt hầm cũng không tốt"

Khánh Trần thầm thầm nhủ, hắn đâu phải người chuẩn bị hộp cơm này, cứ ăn không cơm của người ta đã xấu hổ lắm rồi, nếu bây giờ hắn còn gọi món thì thật không biết xấu hổ.

Ông lão suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta có thể nói cho ngươi quy tắc cuối cùng của cấm địa số 37, nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết, sao hôm qua ngươi có thể câu được cá."

"Được, ngươi cứ nói trước đi".

Khánh Trần đồng ý.

"Quy tắc đó là nhất định phải đúng giờ"

Ông lão nói:

"Mấy chục năm trước, một cao thủ của Lý thị đã gặp nạn trong cấm địa số 37, chúng ta từng điều tra sở thích của hắn, cuối cùng mới tìm ra quy tắc này."

"Ồ, khi còn sống hắn là một người rất đúng giờ sao?"

Khánh Trần tò mò nói.

"Không phải".

Ông lão nói:

"Vì mỗi lần hắn đưa vợ ra ngoài đều phải đợi hơn hai tiếng đồng hồ để vợ hắn trang điểm thay quần áo, nên hắn ghét cay ghét đắng người trễ giờ."

Khánh Trần không còn gì để nói, thôi thì sao cũng được:

"Còn nữa, chiều qua ngài từng sai người đưa cho ta một cái hộp đen đựng một quyển phương pháp tu luyện."

"Nếu không phải ta thì còn ai tốt bụng đưa phương pháp tu luyện cho ngươi?"

Ông lão kiêu ngạo nói.

"Nhưng vấn đề là trên đó viết gì vậy?"

Khánh Trần tò mò hỏi.

"Ta không biết, Lý thị cũng đang giải mã nhưng mãi vẫn không thành công."

Ông lão thở dài:

"Mỗi tổ chức đều coi phương pháp tu luyện là báu vật vô giá, lúc truyền thừa phải có 'chìa khoá' của riêng họ, nên chỉ có chính họ mới biết cách mở ra. Cũng giống như chữ viết bên trên quyển sách đó, nếu không phải người cùng tộc với thì không thể đọc được, dù ngươi có cướp được phương pháp tu hành đi nữa, thì cũng chẳng thể làm được gì."

"Vậy ngài lấy quyển sách đó từ đâu ra?"

Khánh Trần truy hỏi.

"Thao tư liệu ghi chép, sau khi con người bước vào kỷ nguyên mới, xã hội dần xuất hiện một số tổ chức của người tu hành."

Ông lão giải thích tường tận:

"Trong núi tuyết ở Tây Nam có hai tổ chức, một là Hỏa Đường, tổ chức còn lại chính là nơi đã sáng tạo ra phương pháp tu luyện này. Bọn vẫn luôn trốn trong hang núi có suối nước nóng nằm sâu trong núi tuyết, mãi cho đến khi liên bang được thành lập thì họ mới quay lại với xã hội."

"Họ đang trốn điều gì?"

Khánh Trần khó hiểu.

Ông lão liếc hắn một cái:

"Ngươi đã từng đọc giáo án trong trường học Lý thị, vậy chắc hẳn ngươi đã biết chuyện này. Có phải văn minh nhân loại từng bị một trí tuệ nhân tạo tên là 'Linh' hủy diệt đúng không?"