Trong lúc chờ chương, các bạn có thể đọc SỐ HIỆU 09 siêu hài để giải trí nha!
---
"Ừ, ta biết chuyện này."
Khánh Trần gật đầu.
"Nhưng rất ít người biết trước thảm họa đó vẫn còn một thảm họa khác xảy ra vào hai trăm năm trước."
Ông lão nói:
"Lần đó, Trái Đất xảy ra chiến tranh hạt nhân, nếu những người còn sống không muốn bị nhiễm xạ thì nhất định phải tìm chỗ trốn."
Khánh Trần rất ngạc nhiên, hóa ra con người đã trải qua hai thảm họa khiến nhân loại gần như tiệt chủng.
Lần đầu tiên là thảm họa hạt nhân.
Lần thứ hai là trí tuệ nhân tạo.
Hai thàm họa xảy ra cách nhau hơn 200 năm, mà Hỏa Đường và tổ chức sở hữu loại chữ viết thần bí kia, đã trốn trong núi tuyết từ khi thảm họa đầu tiên xảy ra.
"Sao họ lại ra ngoài?"
Khánh Trần tò mò.
"Tín ngưỡng của tổ chức thần bí này và Hỏa Đường có mâu thuẫn với nhau."
Ông lão nói:
"Hai tổ chức đó cùng sống trong một hang động, lúc đầu thực lực hai bên cân bằng nên không khí khá hòa bình, nhưng dần dần họ không còn là đối thủ của Hỏa Đường nữa nên đã rời khỏi núi tuyết để tìm nơi ở mới. Nhưng tổ chức này đã làm một chuyện rất tàn nhẫn, sau khi gia nhập xã hội hiện đại, họ ỷ vào việc mình có phương pháp tu luyện nên đã cướp bóc hơn 10 khu công nghiệp trong liên bang, ngoài ra họ còn bắt người dân gia nhập tổ chức của họ, sau đó bắt các tín đồ dâng hiến tất cả mọi thứ cho Thần của họ."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó họ gặp phải quân đội liên bang."
Ông lão hời hợt nói:
"Toàn quân bị diệt."
Khánh Trần hiểu, các thành viên của tổ chức đó đã cảm thấy tuyệt vọng thế nào khi phải đối mặt với quân đội liên bang.
Nhưng khi nghe đến đây, Khánh Trần hơi khó hiểu:
"Các ngươi không giữ người sống nào để thẩm vấn phương pháp tu luyện của họ hay sao?"
"Chúng ta có giữ lại, nhưng ngôn ngữ của họ không giống ngôn ngữ thông dụng trong liên bang."
Ông lão đáp:
"Quân đội liên bang bắt sống 11 người, nhưng họ đã tự sát ngay trước đêm đến thành phố số 5."
"Cho nên, ngươi nói giới hạn cao nhất mà người tu luyện nó đạt được là cấp B, vì trong tư liệu viết, người có cao nhất trong tổ chức đó là cấp B đúng không?"
Khánh Trần hỏi.
"Đúng vậy "
Ông lão nói:
"Họ tu luyện lâu như vậy cũng chỉ mới đến cấp B, nên chắc cấp cao nhất cũng chỉ đến đó."
Nói xong, ông lão nhìn hắn:
"Có thể tu luyện được đến cấp B đã là mơ ước của rất nhiều người rồi. Hơn nữa, trong trận chiến khi đó, những người cấp B trong tổ chức của họ còn mạnh hơn cả chiến sĩ gen. Ngoài ra, phương pháp tu luyện của họ còn không để lại di chứng."
Khánh Trần biết, rất nhiều phương pháp tu luyện ở thế giới trong sẽ để lại di chứng, ví dụ như di chứng 'Mãnh Hổ giáo phái' mà Lý Y Nặc tu luyện gây ra là khiến thể hình người tu luyện nó rất lực lưỡng, tuy rất mạnh mẽ, nhưng lại mất linh hoạt.
Tuy Khánh Trần rất ghét Huyễn Vũ, nhưng đối phương từng nói một câu rất chính xác, nếu muốn nhận được một thứ thì phải chấp nhận mất đi thứ khác.
Ông lão hững hờ nói:
"Trên đời này có rất ít phương pháp tu luyện vừa không để lại di chứng, lại có giới hạn tu luyện cao như của Kỵ Sĩ."
Khánh Trần cảm khái:
"Ta nghĩ ngài đừng ám chỉ với ta nữa, ngài muốn nói cái gì thì nói thẳng đi."
Ông lão cười híp mắt nói:
"Ta không có gì để nói, cũng không có chuyện để hỏi."
Lúc này, Khánh Trần đã có thể chắc chắn ông lão biết thân phận Kỵ Sĩ của hắn.
Hơn nữa hắn cũng phải chọn một người thuộc dòng chính Lý thị để nhận truyền thừa Kỵ Sĩ, đó cũng là giao dịch giữa Lý Thúc Đồng và ông lão này.
Nếu không, sao ông lão lại cho mình ăn Long Ngư chứ?
Lý Thúc Đồng từng nói với hắn, tuy Kỵ Sĩ rất mạnh, sau mỗi lần thăng cấp, chúng ta đều là những người mạnh nhất trong những người cùng cấp, nhưng cái gì cũng có khuyết điểm, vì Kỵ Sĩ thăng cấp quá nhanh, nhưng mãi đến tận hạng thứ tư của sinh tử quan thì xương cốt mới được tu bổ.
Chuyện này dẫn đến xương cốt không thích hợp với sức mạnh cơ bắp, sau mỗi lần ra đòn, đối thủ chưa sao nhưng xương cốt của Kỵ Sĩ đã vỡ vụn.
Khánh Trần từng hỏi sư phụ hắn giải quyết như thế nào, lúc đó Lý Thúc Đồng trả lời là: Uống nhiều canxi vào.
Hắn định lừa người sao.
Có vẻ ông lão biết hắn đang thiếu cái gì, nên vừa gặp đã hào phóng tặng Long Ngư cho hắn, còn nói đó là quà gặp mặt.
Nguyên nhận lúc trước sư phụ đi trộm Long Ngư chắc cũng vì lí do này?
Lúc này, Khánh Trần vừa lấy dây câu trong hộp đồ câu bên cạnh ông lão, vừa nói:
"Nói về chủ đề chính đã, ta không hiểu nội dung trong quyển sách ngài đưa ta hôm qua, nên ta không dạy được cho con cháu ngài. Hai là ngày mai ta mang trả cho ngài?"
Ông lão nghĩ một lúc rồi nói:
"Bây giờ chỉ có mỗi mình ta biết ngươi cầm phương pháp tu luyện này, mà ta sẽ không nói cho người khác biết chuyện này. Kẻ hôm qua đưa phương pháp tu luyện cho ngươi cũng không biết trong hộp đen chứa thứ gì. Cho nên, ngươi cứ từ từ nghiên cứu, ta không hỏi kết quả nghiên cứu của ngươi đâu."
Khánh Trần vừa thả lưỡi câu vào trong nước, vừa suy ngẫm lời của đối phương.
Hắn chợt nhận ra, có lẽ ông lão đã biết thân phận người du hành của hắn từ lâu rồi.
Mà ý đối phương là hắn không phải sợ, cứ yên tâm phiên dịch chữ viết thần bí này, không cần lo người khác sẽ phát hiện.
Tuy Khánh Trần liên tục nhấn mạnh mình không hiểu nội dung ghi trong quyển sách đó, nhưng thật ra hắn từng nhìn thấy chữ viết đó...
Đó là tiếng Tạng ở thế giới ngoài.
Một thứ tiếng đã biến mất rất lâu ở thế giới trong.