Khánh Nhất hơi ngạc nhiên, không ngờ đứa trẻ kia còn đến xin lỗi hắn, nhưng hắn không thể khiến hắn ta có ấn tượng xấu về mình nên đành khó khăn nói:
"Không sao..."
Khánh Trần cảm thán, nhóc con, ngươi chính trực như thế thì sao làm Kỵ Sĩ được đây.
Khánh Trần tiếp tục nói:
"Ngoại trừ kỹ thuật khóa cổ, phương pháp đánh vào các khớp xương cũng là một kỹ năng vô cùng quan trọng..."
Khánh Nhất liếc nhìn dáng vẻ học tập chăm chú của Lý Khác, nếu mình không học hành tử tế, chẳng lẽ sau này ngày nào cũng ăn đòn như hôm nay?
Có trời mới biết còn bâo lâu nữa vòng thứ hai của cuộc chiến tranh giành ảnh tử sẽ kết thúc, không biết đến bao giờ hắn mới có thể rời khỏi thành phố số 18.
Không được, hắn không thể đứng im chờ chết được...Khánh Nhất lắc đầu, hắn nhất định phải học hành tử tế, khi đó hắn mới không bị ngược đãi như hôm nay!
Chỉ trong nửa tiết học, Khánh Trần đã khiến Khánh Nhất phải thay đổi suy nghĩ rồi tập trung tinh thần nghe giảng, chỉ hận sẽ bỏ lỡ chi tiết nào, còn chăm chú nghe giảng hơn những bạn khác!
Những học sinh khác học vì trong thời khóa biểu có môn này. Thời còn đi học, phần lớn lí do học tập của mọi người đều như thế, thầy cô giảng cái gì thì nghe cái đó.
Còn Khánh Nhất học để sinh tồn...
Trong tiết học, khi các học sinh bắt đầu tự luyện tập theo cặp với nhau, Lý Khác lại lặng lẽ chạy tới phòng khác lấy cho Khánh Trần một cái ghế.
Hành động này khiến rất nhiều ban học kinh ngạc, vì việc này không phù hợp với tính cách của Lý Khác.
Lý Khác rất kiêu ngạo, dù ở trường cũng thường xuyên bắt lỗi các giáo viên.
Những học sinh khác hay sai người hầu mang đồ ăn vặt tới cổng rồi ra lấy ăn, nhưng Lý Khác chưa từng mang theo đồ ăn.
Trong khi những học sinh khác không chịu học hành đàng hoàng thì Lý Khác vẫn luôn chăm chú nghe giảng.
Các học sinh khác đều biết tính cách của Lý Khác khá kiêu ngạo.
Bây giờ, một kẻ kiêu ngạo của dòng chính nhánh thứ nhất của Lý thị bỗng đi lấy ghế, mang cơm, quét tước vệ sinh cho người khác, các bạn học khác cảm thấy chuyện này rất lạ lùng.
Lúc này, Khánh Trần đang ngồi trên ghế quan sát các học sinh luyện tập, nhưng khi hắn vừa quay đầu lại đã phát hiện trên tường bao xung quanh Giảng Võ đường có mấy cái đầu lấp ló.
Hắn biết đó là đầu của mấy giáo viên khác, họ đang nhìn lén xem hắn dạy cái gì.
Khánh Trần vừa quay đầu lại, các giáo viên khác sợ đến mức ngã ngửa ra sau, bên ngoài bức tường vang lên tiếng kêu đau khe khẽ và tiếng bước chân chạy trốn...
Hắn từ từ nhắm mắt lại rồi vào thế giới thần bí 'Lấy Đức Phục Người'.
Thật ra hắn định dạy phương pháp tu luyện mới ngay trong tiết này. Vì hôm qua ông lão đã sai người đưa sách cho hắn, người ta đã đưa vật quan trọng mà gia tộc cất giữ đã lâu cho hắn, nếu hắn không dạy lại cho con cháu người đó thì thật quá đáng.
Nhưng Khánh Trần không dạy được, vì ngay cả chính hắn cũng không hiểu được nội dung của nó...
Sau giờ tan học, Khánh Trần lại cầm hộp giữ nhiệt mà Lý Khác vừa đưa đến rời khởi văn phòng, hôm nay hắn có chuyện muốn hỏi ông lão, rối cục nội dung trên quyển sách này là gì.
Đợi đến khi chắc chắn Khánh Trần đã đi khỏi, Chu Hành Văn mới gọi Lý Khác vào văn phòng.
Hắn ngồi ngồi vào bàn làm việc, mặt mũi hiền lành hỏi:
"Bạn học Lý Khác, ta nghe nói ngươi từng lấy ghế và đưa cơm cho huấn luyện viên dạy chiến đấu Khánh Trần. Ta muốn hỏi một việc, có phải hắn đã sai ngươi làm những việc này không?"
Lý Khác bình tĩnh lắc đầu:
"Không phải."
Giọng điệu Chu Hành Văn càng thêm hiền lành:
"Ngươi không cần phải sợ, nếu hắn dám sai ngươi làm chuyện gì thì ngươi có thể nói với ta. Ngươi cũng biết điều luật quan trọng nhất trong biệt viện Tri Tân là cấm phân chia thứ bậc, giáo viên không được phép sai bảo học sinh như người hầu. Nếu hắn dám làm vậy thì ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ báo cáo với hiệu trưởng giúp ngươi."
Lý Khác lại nghiêm túc đáp:
"Cám ơn thầy đã tốt bụng nhắc nhở, nhưng những việc đó đều do ta cảm thấy kính trọng thầy Khánh Trần nên mới chủ động làm. Từ trước tới giờ hắn chưa từng sai bảo ta phải làm cái gì, ta chỉ hy vọng thành ý của mình có thể khiến hắn cảm động, để hắn truyền thụ kinh nghiệm của hắn cho ta."
Chu Hành Văn hơi ngạc nhiên:
"Hắn thì có bản lĩnh gì cơ chứ?"
Lý Khác nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu không còn chuyện nữa thì ta về trước đây. Tiết sau là tiết hóa học, ta còn phải làm bài tập."
Chu Hành Văn nhìn theo bóng lưng Lý Khác, hắn suy nghĩ rất lâu cũng không thể hiểu nổi, tại sao một đứa trẻ thuộc dòng chính Lý thị phải 'Bưng trà đổ nước' cho Khánh Trần như người hầu chứ.
Trong nhà chính, Lý Khác vừa về đến lớp học thì Khánh Nhất đã tươi cười chạy tới, hắn nói:
"Bạn học Lý Khác, vừa rồi ta vẫn chưa kịp nói với ngươi, tuy huấn luyện viên bảo hai chúng ta lên làm mẫu, ta còn suýt bị ngươi siết đến ngạt thở, nhưng ta không để ý đến chuyện này đâu, ngươi cũng đừng để trong lòng nhé. Trận chiến vừa rồi coi như để chúng ta làm quen với nhau, hi vọng sau này chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau."