Đợi mọi người đến đông đủ, Khánh Trần bắt từng học sinh xoay người sang chỗ khác, sau đó cho mỗi người năm roi, lại khiến các học sinh kêu gào ầm ĩ.
Hôm nay không có ai nói “ngươi có biết ta là ai” không nữa, mọi người ở nhà đều đã được cha mẹ dặn dò, bây giờ họ chỉ quan tâm một việc: Không thể nghỉ học, cũng không thể bị đuổi học.
“Hy vọng mọi người sẽ nhớ lâu một chút.”
Khánh Trần cười nói:
“Các ngươi đến học tập, đến chịu khổ, đừng vì mình sinh ra đã ngậm thìa vàng mà cảm thấy mình muốn làm gì thì làm. Được rồi, vào Giảng Võ đường đi, chuẩn bị đi học.”
Các học sinh như đưa đám, yên lặng đi vào Giảng Võ đường, mọi người bất ngờ phát hiện ra một điều: Hôm qua chỉ có một bộ xương long ngư, hôm nay đã biến thành hai bộ...
Long ngư quý giá như vậy mà giáo viên của họ mỗi ngày ăn một con?
Hôm nay màu xương cá nhạt hơn, có lẽ đổi từ kho tàu sang hấp...
Bên trong Giảng Võ đường, Khánh Trần bình tĩnh đứng trước cây bạch quả:
“Trong số các ngươi hẳn có rất nhiều người khó hiểu, bây giờ đã là thời đạt khoa học kỹ thuật phát triển, người bình thường có cần học cận chiến hay không? Lý Khác, ngươi nói suy nghĩ của mình đi.”
Lý Khác ngẫm nghĩ:
“Ta muốn sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập tập đoàn quân Liên Bang, ta hy vọng mình không chỉ được học cận chiến, mà sau này còn có thể đi lên con đường tu hành.”
Khánh Trần nhìn về phía Khánh Nhất:
“Ngươi thì sao?”
Khánh Nhất lười biếng nói:
“Chỉ cần thông minh là đã có thể sử dụng hàng ngàn hàng vạn vũ phu rồi, tại sao phải học cận chiến?”
Khánh Trần nghiêm túc nói:
“Chẳng mấy chốc ngươi sẽ thay đổi suy nghĩ này thôi.”
Khánh Nhất lại có dự cảm không lành.
…
Nếu một người quá quen với việc lười biếng thì phải làm sao?
Vậy phải tìm một người uốn nắn hắn, khiến hắn không dám lười biếng nữa, thế là xong.
Khánh Nhất chỉ nghĩ hắn đến thành phố số 18 để vui chơi.
Trong khi những người được chọn khác phải tốn công tốn sức đi tìm những người thuộc đời thứ ba của Lý thị để hợp tác, nhưng hắn cũng là con cháu Lý thị nên được phép vào ở trong trang viên.
Trong vòng thứ hai của cuộc chiến trang giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử, hắn không cần có thành tích vượt trội, chỉ cần sống được đến vòng sau là được. Trong vòng này, người được chọn khác chắc chắn sẽ tự giết lẫn nhau, sau đó tự suy yếu lực lượng của mình.
Khác với những học sinh trong trường học Lý thị, hắn đã tham gia vào cuộc chiến tranh giành quyền lực trong Khánh thị, hắn thông minh hơn nhiều so với đám trẻ ngây thơ không biết gì trong trường.
Vì thế, Khánh Nhất vẫn luôn bình chân như vại.
Cho đến khi hắn gặp Khánh Trần.
Đáng lẽ hắn sẽ có một "kỳ nghỉ" lý tưởng, bây giờ lại phải dậy sớm đi học.
Hắn chỉ muốn lặng lẽ làm người điều khiển mọi chuyện, nhưng bây giờ lại phải học chiến đấu.
Đúng thật là!
Khánh Nhất không muốn học chiến đấu, rất không muốn học, vì hắn cảm thấy thứ đó rất vô dụng...Nhưng có nhiều chuyện, không phải hắn muốn là được.
Khánh Trần nói với đám con cháu Lý thị:
"Trong lịch sử, có người nói Sát Quyền là thứ hung mãnh nhất, nhưng vẫn còn một loại kỹ năng cận mà người ta hay dùng trong lồng bát giác chiến có địa vị cao hơn cả Sát Quyền, đó chính là Nhu Thuật. Ngay từ khi môn võ này ra đời, nó đã được rất nhiều võ sĩ chào đón. Vì nếu để ý một chút, mọi người sẽ nhận ra một điều, những Quyền Vương thi đấu trong các sàn đấu nổi tiếng đều biết Nhu Thuật."
Khánh Trần tiếp tục nói:
"Sau đây, ta sẽ thực hiện động tác khóa cổ hình chữ thập cho mọi người xem....Được rồi, đã học được chưa, Lý Khác và Khánh Nhất thử làm lại xem."
Lý Khác đã 14 tuổi, Khánh Nhất cũng 14 tuổi, nhưng so với thân hình gầy gò yếu ớt của Khánh Nhất thì Lý Khác rắn chắc hơn rất nhiều.
Khánh Trần là bậc cha chú, không thể trực tiếp bắt nạt Khánh Nhất, nhưng hắn có Lý Khác.
Bây giờ Lý Khác rất nghe lời hắn, nếu hắn bảo Lý Khác đi khóa cổ Khánh Nhất thì chắc chắn hắn sẽ đi làm ngay...
Khánh Nhất còn chưa kịp phản ứng đã bị Lý Khác đứng phía sau vòng tay ra khóa chặt cổ hắn, vì ngạt thở nên khuôn mặt hắn nhanh chóng đỏ lên.
Mãi đến khi hai mắt Khánh Nhất sắp trợn trắng, Khánh Trần còn đang đứng bên cạnh giảng giải:
"Nếu làm động tác khóa cổ như vậy sẽ khiến một người bị ngất sau 7 giây do không thể hô hấp. Hơn nữa, nếu mọi người thực hiện đông tác khóa cổ từ phía sau sẽ đỡ tốn hơi sức hơn những động tác khác rất nhiều. Được rồi, thả hắn ra đi."
Ngay khi đến giây thứ sáu, Khánh Trần vỗ vỗ tay Lý Khác.
Khánh Nhất vừa được thả đã ngồi bệt xuống rồi thở gấp, hắn chợt nhận ra, hóa ra trong trang viên lưng chừng núi vẫn ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm!
Hơn nữa, có khi những thứ này còn nguy hiểm hơn nhiều so với những người được chọn khác!
"Rất xin lỗi."
Lý Khác nói với Khánh Nhất:
"Tuy đây là yêu cầu của huấn luyện viên, nhưng ta ra tay hơi nặng."