Khánh Trần ngồi xổm trên cầu gãy, tiện tay ném móc câu vào trong nước.
Tõm một tiếng, Khánh Trần chỉ cảm thấy cần câu trên tay xiết chặt.
Ông lão choáng váng.
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
“Mặc dù chưa từng câu cá, nhưng ta đoán là có cá cắn câu.”
Nói rồi hắn hơi dùng sức, một con long ngư còn lớn hơn hôm qua bị kéo ra khỏi mặt nước.
Ông lão nhìn long ngư nhảy nhót trong tay Khánh Trần:
“Mọe nó ngươi gian lận đúng không? Ngươi qua đây cho ta xem lưỡi câu trong tay, có phải là gian lận không?”
Khánh Trần vui vẻ cầm long ngư chạy:
“Đừng tức giận như vậy, ta cũng chỉ may mắn thôi.”
Nói xong, thiếu niên cũng đã chạy xa, chỉ để lại ông lão ngồi ngơ ngác trong gió lạnh trên cầu gãy.
Lần này, trên đường trở về, không ai nói Khánh Trần trộm cá nữa.
Dường như đã rất nhiều người đã quen với cảnh tượng kì lạ này.
Chỉ có một vài người biết chuyện đếm thầm ở trong lòng, ăn xong con này, bên trong Long Hồ chỉ còn lại 15 con long ngư.
Cũng không biết thiếu niên này còn muốn ăn mấy con nữa?
Trước kia nghe đồn ăn long ngư có thể phát triển gân xương, nếu như ăn cả 15 con thì sẽ có hiệu quả gì?
Trên đường trở về, đột nhiên có người chặn đường hắn, đưa một cái hộp màu đen cho hắn.
Đó là một người đàn ông trung niên, đi đường cũng không phát ra tiếng động, đối phương đưa hộp đen cho hắn xong liền quay người rời đi.
Không nói với nhau một câu nào.
...
Đếm ngược trở về 89:00:00.
7 giờ sáng.
Ngày thứ tư xuyên qua.
Rất nhiều phụ huynh biết được chuyện ở học đường đều thi nhau tìm Xu Mật Xử tìm hiểu tin tức, muốn hỏi xem rốt cuộc giáo viên này là thần thánh phương nào.
Nhưng mà mọi người không hỏi được gì, chỉ nhận được một câu trả lời giống nhau: Nếu không muốn đến học đường Lý thị, có thể ra ngoài học trường công khu ba tốt nhất, chất lượng dạy học cũng rất tốt.
Lần này có rất nhiều phụ huynh luống cuống, vì có lẽ người khác không biết, nhưng họ lại biết rõ một điều: Chỉ có người tốt nghiệp ở học đường Lý thị mới có thể nhận chức vụ quan trọng trong gia tộc.
Điều này cũng có nghĩa là nếu như rời khỏi học đường, về sau đứa trẻ sẽ không có tiền đồ.
Câu trả lời của Xu Mật Xử cũng đã thay đổi và đề cao thân phận của giáo viên mới, tất cả phụ huynh đều phải chân thật tuân theo quy định.
Dù sao, có thể ăn long ngư, còn được Xu Mật Xử Lý thị che chở như thế, chắc là người quan trọng bên cạnh ông lão kia.
Thậm chí có người còn ác ý phỏng đoán, chắc hẳn đây là con riêng ở bên ngoài của ông lão, hoặc là con riêng của một số nhân vật quan trọng?
Bán Sơn Trang Viên rất lớn, nếu như học sinh muốn đi học, chỉ sợ phải đi mất nửa giờ trở lên.
Bây giờ là đầu mùa đông, mặt sông cũng sắp kết băng, đi nửa giờ trong trang viên, không phải sẽ bị đông lạnh thành gậy băng sao?
Biệt viện Tri Tân có tiết vào 8 giờ sáng, các phụ huynh tự nhủ trong lòng, chắc hẳn giáo viên sẽ không đến quá sớm, mọi người bảo nô bộc đưa con đến sớm một chút, như vậy đứa trẻ sẽ đỡ phải bôn ba.
Thế là 7 giờ sáng mà đã có xe lơ lửng chở học sinh xuống cổng rồi.
Nhưng học sinh cũng cũng không xuống xe, nô bộc thấy còn sớm, liền để thiếu gia tiểu thư nhà mình ngủ thêm một lát ở trên xe ấm.
Chỉ là còn chưa ngủ được bao lâu, nô bộc ngồi ghế lái đã chậm rãi quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với Khánh Trần ngoài cửa sổ.
Khánh Trần cười tủm tỉm, hắn đã sớm chờ ở cổng biệt viện Tri Tân, trong tay cầm một cành cây bạch quả.
Hắn biết sẽ có phụ huynh học sinh đầu cơ trục lợi, cho nên hôm nay ra ngoài rất sớm.
Lúc học sinh trên xe nhìn thấy Khánh Trần, sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Vội vàng ngoan ngoãn xuống xe, đứng phạt ở cổng biệt viện Tri Tân.
Không lâu sau, các học sinh giống như hiểu được lòng nhau, đa số đều ngồi xe lơ lửng tới sớm, sau đó bị Khánh Trần bắt đi phạt đứng.
Đám nô bộc cũng bị túm đi, đứng riêng.
Ai cũng không dám nói cái gì.
Mà Khánh Nhất và Lý Đồng Vân đi theo Khánh Trần tới thì buồn bực ngán ngẩm chờ ở một bên.
Thật ra Khánh Nhất còn thảm hại hơn, sáu rưỡi sáng đã bị Khánh Trần kéo lên, khổ như chó.
Nhưng lúc này nhìn thấy những người khác không chỉ bị phạt đứng, lát nữa còn bị Khánh Trần đánh, không biết vì sao lại đột nhiên có cảm giác ưu việt...
Cảm giác ưu việt này rất thần kỳ, rõ ràng hắn rất ghét Khánh Trần, kết quả bây giờ cảm giác ưu việt lại đến từ Khánh Trần.
Nghĩ tới đây, Khánh Nhất cảm thấy rất khó chịu.
Một lát sau, hiệu trưởng Lý Lập Hằng kẹp sách vào nách vội vàng chạy đến, nhìn hai hàng học sinh và nô bộc đứng ở cổng, không dám nói tiếng nào.
Hắn không nghĩ tới, Khánh Trần lại thật sự trấn áp được đám học sinh này!
Lý Lập Hằng lên tiếng chào Khánh Trần, Khánh Trần gật đầu đáp lại.
Bây giờ vị hiệu trưởng này cảm thấy, thiếu niên trước mặt càng lúc càng giống hiệu trưởng hơn... ít nhất là giống hơn hắn.