Ông lão ngẫm nghĩ:
“Đây là bí mật mà Lý thị mới biết, ở cấm địa số 37 ngoài hai quy tắc đã biết ra, 17 năm trước còn được thêm một cái nữa.”
Khánh Trần hiếu kì hỏi:
“Là gì?”
“Ngươi còn không biết trước hai cái trước mà? Ta nói với ngươi về hai cái trước, điều thứ nhất là không thể cởi quần áo, một cái cũng không được, điều thứ hai là lúc ăn không được chép miệng.”
Ông lão lạnh nhạt nói:
“Nếu ngươi không biết hai cái này, điều mới còn lại coi như là bí mật để ngày mai nói.”
Khánh Trần tức giận nói:
“Nào có ai nói bí mật chỉ nói một nửa?”
“Ta mặc kệ.”
Ông lão nghiêm túc câu cá.
Như vậy cũng tốt hơn việc nghe kể chuyện ở quán trà, vừa nghe đến chỗ hưng phấn, kết quả người kể chuyện trong quán trà lại vỗ bàn: Chuyện tiếp theo hồi sau sẽ rõ.
Hơn nữa Khánh Trần có biết hai quy tắc trước, vì lúc trước trên đường họ từ cấm địa số 002 về thành phố số 18, sư phụ Lý Thúc Đồng đã nói tất cả quy tắc mà mình biết cho hắn rồi, trong đó cũng có hai cái này.
Chẳng khác gì là Khánh Trần muốn nghe bí mật, kết quả lại không nghe được cái gì.
Nhưng hắn lại không thể nói thật ra mình đã biết hai điều trước được, đến lúc đó đối phương hỏi tại sao, mình phải giải thích thế nào?
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, không biết hai nhân tài nào cho ra quy tắc không thể cởi quần áo, không thể chép miệng, chắc hẳn đã bẫy chết không ít người.
“Đúng rồi, Lý thị có con đường tu hành tổ truyền không, ý ta là, ngoại trừ Mãnh Hổ giáo phái ra”
Khánh Trần hiếu kỳ nói:
“Lý thị nhà lớn nghiệp lớn, truyền thừa gần ngàn năm, dù sao cũng phải có vài bảo bối?”
Mãnh Hổ giáo phái chính là thứ Lý Y Nặc tu hành, nhưng Khánh Trần cũng không thể để tất cả con cháu Lý thị biến thành tráng sĩ cả chứ.
Ông lão lườm Khánh Trần một cái:
“Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
“Ta làm giáo viên của Giảng Võ đường, chỉ dạy cận chiến thì sao được. Nếu chỉ có thể chất của người bình thường, có học tốt cận chiến cũng vô dụng.”
Khánh Trần nói:
“Gặp phải chiến sĩ tiêm thuốc biến đổi gen vẫn phải chết thôi.”
“Chắc chắn Lý thị có thứ như vậy, chỉ là ngươi đã đánh giá thấp con đường tu hành, dù Lý thị nhà lớn nghiệp lớn, cũng không có nhiều hàng tồn.”
Ông lão chậm rãi nói:
“Con đường truyền thừa là bí mật lớn nhất của mỗi người tu hành, rất nhiều người cho dù có phải đem theo vào mộ cũng không muốn để tập đoàn lấy được. Ví dụ như Kỵ Sĩ, đến bây giờ người bên ngoài cũng không biết ngoại trừ vách núi Thanh Sơn và vực thẳm Vân Hải ra thì còn cần làm cái gì. Hơn nữa, nghe nói Kỵ Sĩ còn có phương pháp hô hấp truyền thừa đặc biệt, người không biết cái đó, cho dù có biết Kỵ Sĩ phải làm gì cũng vô dụng.”
Khánh Trần khó hiểu nói:
“Lý thị là đời sau của Kỵ Sĩ, cũng không biết bí mật của Kỵ Sĩ sao?”
“Ngươi xem thường sự thành kính với truyền thừa của họ rồi, dù là con trai ruột, nếu như không có tư cách trở thành Kỵ Sĩ, cũng không thể biết bí mật của Kỵ Sĩ.”
Ông lão hời hợt nói
“Đương nhiên cũng có vài người tu hành không có khí thế mạnh mẽ, cho nên Lý thị cũng có một số phương pháp tu hành, nhưng vấn đề ở chỗ, những người không có khí thế này... phương pháp tu hành cũng không có gì đặc biệt, có lẽ tu hành hơn mười năm cũng chỉ là cấp D.”
Khánh Trần lại càng khó hiểu:
“Chẳng lẽ không có một con đường tu hành nào tốt hơn? Ta không tin.”
Ông lão nhìn hắn một cái:
“Có một phương pháp tu hành nghe nói có thể đến cấp B, nhưng bây giờ vẫn chưa có ai có thể truyền thừa. Nếu ngươi muốn, ta cũng sẽ bảo người ta lấy cho ngươi thử xem.”
Khánh Trần bỗng nhiên ý thức được, hoá ra đối với người ở thế giới bên trong, có thể tu hành đến cấp B cũng đã rất lợi hại rồi.
Khó trách nhiều người muốn trở thành Kỵ Sĩ như thế.
“Được.”
Khánh Trần gật đầu nói:
“Nhưng vì sao không ai có thể truyền thừa?”
Ông lão nhìn hắn một cái:
“Ta cũng không phải người tu hành, sao ta biết.”
Từ nãy đến giờ đã được hơn một canh giờ, Khánh Trần vẫn luôn chờ ông lão câu được long ngư.
Kết quả không biết là long ngư có vấn đề, hay ông lão có vấn đề, mà cá vẫn luôn không cắn câu.
Khánh Trần nói thầm:
“Hôm nay ngài có thể câu được cá không? Có phải là kỹ thuật không tốt không?”
Ông lão trừng to mắt:
“Ta đã câu cá hơn mười năm, đây là lần đầu có người nghi ngờ tài câu cá của ta đấy.”
“Được thôi, không chất vấn nữa.”
Khánh Trần đi một vòng quanh người ông lão, lấy một cần câu dài trong túi đồ của đối phương ra, buộc lưỡi câu lên.
Lúc Khánh Trần muốn lấy chút mồi câu, nhưng mà ông lão bỗng nhiên cảnh giác:
“Ngươi làm gì đấy?”
Nói rồi, ông lão liền ôm hộp kim loại chứa mối câu vào trong lòng.
“Ngài xem sao ngài lại nhỏ mọn như thế, dù sao cũng là nhân vật lớn, có cần vậy không?”
Khánh Trần không vui.
“Không được, ngươi có biết hay không nhử mồi câu cá cũng là một nghệ thuật không? Ta đã nhử mồi rồi, không thể tùy tiện thả câu đâu.”
Ông lão nói.
“Được thôi.”
---
Còn 5 chương sẽ lên dần trong ngày. Trong lúc chờ chương, các bạn có thể đọc TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI đang cực hot, nằm top 5 Qidian liên tiếp mấy tháng liền nha!