Khánh Trần đánh giá đại khái.
Ông lão ngồi vững vàng trên cây cầu gãy, lắc đầu:
“Lúc trước Kỵ Sĩ chỉ đưa đến có 18 con, bao nhiêu năm nay vẫn chỉ có 18 con, sau khi đám long ngư này rời khỏi cấm địa số 10 đã không nhân giống tiếp, không tiếp tục lớn lên. Mấy năm trước có một con long ngư bị trộm ăn mất, hôm qua ngươi lại ăn một con, bây giờ chỉ còn lại 16 con.”
“Khoan đã.”
Khánh Trần ngây người:
“Nói cách khác, ta chỉ có thể ăn được 16 con nữa thôi sao?”
Ông lão tức giận nói:
“Đây là trọng điểm chú ý của ngươi sao? Tổ tiên Kỵ Sĩ từng nói, ăn 9 con long ngư đã là cực hạn, ăn nhiều không có lợi gì với ngươi cả.”
“À.”
Khánh Trần gật đầu:
“Ngài nói tiếp đi.”
Ông lão tiếp tục nói:
“Bên trong cấm địa có nhiều loài thú quý hiếm, ban đầu chúng ta suy đoán vì sao những loài thú hiếm đó chưa từng ra khỏi cấm địa, rõ ràng chúng có thể đi ra để săn mồi. Về sau nuôi long ngư ta mới nghĩ, tất cả động vật đều có ý thức về việc nhân giống, có lẽ bọn húng biết nếu ra khỏi cấm địa sẽ không có cách nào sinh ra đời sau nữa.”
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán.
Khánh Trần ngẫm nghĩ, đột nhiên nói:
“Vậy ngài có nghĩ rằng, có thể lúc Kỵ Sĩ tặng cho ngài đã chọn cả 18 con cá cái, cố ý để long ngư của ngài không thể sinh sản?”
Lần này đến lượt ông lão sửng sốt, thật ra suy đoán này của Khánh Trần không hề có chứng cứ và căn cứ nào.
Nhưng hắn lại cảm thấy đây đúng là chuyện mà Kỵ Sĩ có thể làm!
Ông lão nghĩ đến bao nhiêu năm trước đây mình đều trông mong long ngư đẻ trứng từng ngày, lại nghĩ tới có lẽ mình đã bị người ra đùa bỡn, bỗng nhiên rất muốn chửi bậy.
Khánh Trần an ủi:
“Cũng có thể là ta nghĩ sai, nhỡ may không phải toàn là cá cái thì sao, cũng có thể tất cả đều là cá đực.”
Ông lão thở dài nói:
“Nếu ngươi làm ta tức chết ở đây, chắc chắn sẽ phải chôn cùng.”
“Vậy ngài cứ coi như ta chưa nói.”
Khánh Trần bình tĩnh nói.
“Ngươi cũng không hỏi ta là ai sao?”
Ông lão chậm chậm rãi nói.
“Nếu muốn, ngài đã nói cho ta biết rồi sao?”
Khánh Trần ngồi trên ghế xếp bên cạnh:
“Hơn nữa ngài là ai cũng không quan trọng với ta lắm, tên tuổi đủ vang dội, lệnh bài đủ cứng là được.”
Thiếu niên đánh giá ông lão, trên tay đối phương tràn đầy vết chai, giống như vỏ cây khô vậy.
Không hề giống một người bề trên, giống một ông lão nông dân một nắng hai sương trong đồng ruộng hơn.
“Ngươi chẳng có tính tò mò của thiếu niên gì cả.”
Ông lão bĩu môi nói:
“Nhưng lại rất giỏi cáo mượn oai hùm.”
“Ngài xem ngài nói kìa.”
Khánh Trần giải thích:
“Ta là giáo viên của biệt viện Tri Tân, cũng chỉ suy nghĩ cho đời sau của Lý thị thôi, ngài nhìn họ dạy đám trẻ con kiểu gì rồi, không biết chịu khổ. May mà chỉ ở trong Lý thị, nếu họ không phải con cháu của tập đoàn thì đã sớm chết thảm ở đầu đường rồi.”
Ông lão thở dài nói:
“Gia tộc khổng lổ cũng giống một công ty lớn, chắc chắn sẽ có đủ loại người, không để ý sẽ xảy ra vấn đề. Ngươi cứ thoải mái dạy đi, ta đã dặn rồi, cứ treo xương cá ở đó, không có ai dám làm gì ngươi. Nhưng ta hiếu kì một việc, sao ngươi lại đồng ý phí sức dạy họ?”
Khánh Trần hiên ngang nói:
“Đương nhiên là để cơ nghiệp của Lý thị phát triển mãi rồi!”
Ông lão: “...”
Trên thực tế, Khánh Trần đã nghĩ thông suốt, cuối cùng chuyện này vẫn là vì trận chiến ảnh tử.
Bây giờ bên ngoài đều nói Khánh thị tuyên bố nhiệm vụ vòng thứ hai cho người dự bị, để ảnh tử sau này của Khánh thị sớm tìm ra người kết minh chính trị với mình.
Quan trọng là phải chậm rãi học được cách tung hoàng ngang dọc, xử lý tập đoàn và quan hệ của tập đoàn.
Mà Khánh Trần thì sao? Thật ra hắn cũng đang tham dự trận chiến ảnh tử, chỉ là khác nhau ở chỗ...Trong bảy người dự bị ảnh tử còn lại, bốn người tranh nhau một Lý Y Nặc, một mình hắn lại có 31 con em trẻ tuổi đời thứ ba của Lý thị.
Người khác là quan hệ hợp tác bình đẳng, hắn lại có thể cầm roi quất 31 học sinh.
Hắn không chỉ có thể đánh con cháu Lý thị, ngay cả người dự bị ảnh tử là Khánh Nhất cũng bị hắn đánh.
Ai cao ai thấp, nhìn là biết.
Lý Thúc Đồng nói, trận chiến ảnh tử chưa bao giờ có con đường thứ hai để đi, giết sạch tất cả người dự bị khác là được.
Bây giờ Khánh Trần đang đi cả hai con đường, hai biện pháp, mà đều phải cứng rắn.
Đến sau này trận chiến ảnh tử thật sự xảy ra ở thành phố số 18, Khánh Trần sẽ dẫn 31 học sinh học đường Lý thị đi đánh.
Hắn không tin có ai trong thành phố số 18 dám dùng vũ khí nóng với con cháu Lý thị.
Đến lúc đó nên đánh ai trước mới vấn đề.
Đương nhiên, trước tiên hắn phải quản lí tốt đám học sinh này mới được, nếu hắn không có cách nào phục họ, cũng không dẫn họ ra ngoài được.
Khánh Trần hỏi:
“Hôm qua ngài đã bảo còn có bí mật phải nói với ta, mỗi ngày ta đều tới, mỗi ngày ngài nói một câu cũng không quá đáng chứ?”
Ông lão cảm thán:
“Vừa muốn ăn cá, còn muốn biết bí mật của ta, chuyện gì tốt ngươi cũng muốn?”
“Vậy ngài định không giữ lời sao?”
Khánh Trần nói:
“Hôm nay ngài định nói bí mật gì?”