Khánh Trần thấy họ không khóc nữa, liền cười nói:
"Nếu còn muốn để cha mẹ đến gây khó xử với ta, lần này các ngươi gây chuyện lớn rồi. Từ hôm nay trở đi ta đưa ra quy định cho các ngươi, ai dám dẫn nô bộc đi học, bị đánh năm roi, ai dám ngồi xe đi học, thêm năm roi nữa.”
Vừa dứt lời, các học sinh lại bật khóc lần nữa, Giảng Võ đường vô cùng hỗn loạn.
Khánh Trần không thèm để ý, chờ hôm nay các học sinh tan học về nhà tâm sự với cha mẹ thì sẽ biết nặng nhẹ.
Lúc này mấy giáo viên khác trong học đường đều đang trốn trong sân bên cạnh nghe lén.
Sắc mặt Chu Hành Văn nặng nề, thầm nói:
"Vậy là giải quyết rồi sao? Hả?”
"Nhưng ta cảm thấy đây là chuyện tốt.”
Loan Phong Phong thầm nói:
"Học đường có phong cách học tập tốt, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?”
"Đúng là chuyện tốt, nhưng việc này cũng không thể để một tên nhóc chưa mọc lông như hắn làm chứ.”
Chu Hành Văn khó chịu nói.
"Ngươi dám làm sao?"
Giáo viên sinh vật hỏi.
Chu Hành Văn nhẫn nhịn nửa ngày:
"Ta không dám thì sao? Không phải các ngươi cũng không dám sao?”
Lúc này, Loan Phong Phong nói:
"Ta cảm thấy thiếu niên này tới đây cũng là chuyện tốt. Các ngươi nghĩ đi, hiệu trưởng là người Lý thị, bao nhiêu học sinh ở đây đều có quan hệ họ hàng với hắn, trước khi học sinh đến học đường, mẹ, bà của họ đã dặn dò: Không phải sợ ai ở đây cả, hiệu trưởng còn là Tam gia gia của ngươi, ngươi sợ cái gì?”
"Đúng thế.”
Lưu Tuấn Khuê nói thầm:
"Hiệu trưởng lại như người bột, ai cũng có thể nhào nặn, dưới tình huống đó ai còn dám nghiêm khắc với học sinh nữa? Ta đã cảm thấy, hẳn phải cho một người ngoài có chức cao hơn, tính tình cứng rắn hơn làm hiệu trưởng.”
Chu Hành Văn nhíu chặt mày:
"Không phải là ngươi muốn để thiếu niên kia làm hiệu trưởng đấy chứ?”
Lưu Tuấn Khuê nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:
"Cũng không phải là không được...”
Tiết đầu tiên trong Giảng Võ đường đã kết thúc.
Điều khiến người ta bất ngờ là Khánh Trần không dạy cái gì cả, suốt cả một tiết chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế để rèn luyện những học sinh, bên trong Giảng Võ đường toàn là tiếng khóc...
Sau khi tan học, Khánh Trần nghênh ngang đến Long Hồ, để hiệu trưởng và những giáo viên khác phải trấn an một lúc lâu mới khôi phục lại trật tự lớp học.
Khánh Trần dựa theo trí nhớ đi đến Long Hồ, không ai cản hắn, cũng không có phụ huynh học sinh nào đánh lén giữa đường.
Lúc đến Long Hồ, ông lão đang lẳng lặng ngồi trên cây cầu gãy thả câu, vẫn cầm thiết bị giám sát dưới nước, chậm rãi tìm kiếm bóng dáng long ngư.
Lần này Khánh Trần mang một cái ghế xếp nhỏ từ học đường tới, thản nhiên ngồi bên cạnh ông lão:
"Ngài đã nghe nói về chuyện sáng nay chưa?”
Ông lão cảm thán:
"Ta không ngờ, ngươi ăn thịt cá thì thôi, ngay cả xương cá cũng dùng được.”
"Thứ nào cũng có tác dụng của nó.”
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Phong cách học tập của học đường Lý thị không ra gì, không phải chuyện tốt với Lý thị.”
"Tùy ngươi vậy.”
Ông lão chậm rãi nói:
"Dù sao cũng chỉ là một học đường, ta không tin ngươi có thể biến nó thành cái gì.”
"Ngài nói như vậy thì ta yên tâm rồi.”
Khánh Trần lạnh nhạt nói:
"Đúng rồi, trình độ câu cá của ngài thế nào, nếu hôm nay không câu được, có phải ta không được ăn long ngư không?”
Ông lão trừng mắt:
"Ngươi còn muốn ngày nào cũng ăn? Không ăn được còn oán trách trình độ câu cá của ta không tốt?”
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
"Chủ yếu là ăn một con cũng không có tác dụng gì.”
…
“Đúng rồi, ngài chưa ăn cơm sao?”
Khánh Trần hỏi:
“Ta đã chuẩn bị sẵn thức ăn, vẫn còn giữ ấm đây, ngài hãy nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”
Ông lão nhìn hộp cơm còn ấm trong tay Khánh Trần, chần chờ một chút:
“Ngươi đặc biệt mang đến cho ta?”
Khánh Trần đương nhiên nói ra:
“Đúng vậy, trên cây cầu gãy này rất lạnh, ngài ngồi đây câu cá, không ăn gì đó sao được?”
“Coi như ngươi có lòng.”
Ông lão nhẹ nhàng nhận lấy hộp cơm, bên trong là thịt bò xếp chồng chất, ở một ngăn nào đó còn có thịt xào.
Ông lão vui vẻ cười nói:
“Từ rất lâu trước kia bác sĩ đã bỏ mất thịt xào ra khỏi menu của ta, hiếm khi được ăn từ chỗ ngươi.”
Khánh Trần cười tủm tỉm, trong lòng tự nhủ tên nhóc Lý Khác này chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, hơn nữa bề ngoài cũng không tệ.
Chỉ là Lý Khác không biết, buổi sáng mỗi ngày hắn đến biệt viện Tri Tân dạy một tiết, lại về biệt viện Phi Vân ăn cơm trưa, căn bản không dùng được phần cơm này.
Nhưng mà Khánh Trần cũng không lãng phí, dứt khoát mang tới cho ông lão.
“Ngài không sợ bên trong có độc à?”
Khánh Trần nghi ngờ nói.
“Nếu có độc, bây giờ ngươi đã chết.”
Ông lão thản nhiên.
Khánh Trần nghe thấy vậy thì nhìn về phía rừng cây bên hồ theo bản nặng, nhưng không thấy gì cả.
Chẳng lẽ bên cạnh ông lão còn có vệ sĩ là thức tỉnh giả có năng lực phân biệt độc?
“Ngươi có biết trong Long Hồ có tất cả bao nhiêu long ngư?”
Ông lão vừa ăn thịt xào vừa nói.
“Không biết, một cái hồ lớn như thế, ít nhất cũng phải có mấy trăm con đi.”