Lý Lập Hằng hiền lành đi ra phía trước:
"Các ngươi đi ra ngoài trước, đây là học đường Lý thị, không thể để mấy người giương oai được.”
Một người phụ nữ mạnh mẽ nhíu mày nói:
"Tam thúc, ngài không giúp người trong nhà thì thôi, tại sao có người ngoài bắt nạt đám trẻ, ngài còn muốn cản chúng ta?”
"Đúng rồi!"
Một người phụ nữ khác phụ họa.
Các nàng nói rồi liền đẩy Lý Lập Hằng sang một bên.
Vị hiệu trưởng này sửng sốt nửa ngày:
"Nghiệp chướng!”
Bên trong Giảng Võ đường, tiếng khóc của các học sinh nối liền không dứt, các quý bà nghe thấy tiếng khóc của con mình, trái tim đều tan nát.
Chỉ là, lúc mấy người phụ nữ đi đến cửa Giảng Võ đường, bỗng nhiên đều ngây ra.
Ở chính giữa cửa…có một bộ xương cá hoàn chỉnh được treo lên bằng dây đỏ.
Kia xương cá có dài bốn mươi centimet, bị người ăn sạch sẽ, bất quá từ xương sắc đến xem, hẳn là thịt kho tàu cách làm.
"Treo xương cá ở làm gì, trừ tà sao?”
"Khoan đã, các ngươi nhìn đầu cá đi...có phải hơi giống long ngư không?"
Một quý bà tinh mắt nói.
"Còn không phải sao, chính là nó, nhưng vấn đề là treo xương long ngư ở đây làm gì.”
Có người thầm nói.
"Không đúng không đúng, xương long ngư này từ đâu ra?”
Đám phụ nữ yên tĩnh một lát ở cửa ra vào, một người trong đó nói:
"Nghe nói hôm qua trong trang viên bắt được một tên trộm long ngư, kết quả Xu Mật Xử lại gọi điện bảo cảnh vệ thả người ra.”
"Xu Mật Xử gọi điện sao?"
Quý bà ngẫm nghĩ xong thì đứng ở cổng Giảng Võ đường gọi điện:
"Cha nó à, ta hỏi ngươi một chuyện, có phải hôm qua Xu Mật Xử các ngươi thả một người trộm long ngư ra không?”
Người bên kia điện thoại lạnh giọng nói:
"Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Phụ nhân sửng sốt, sau đó mắng vào trong điện thoại:
"Con chúng ta bị đánh, ngươi mặc kệ không hỏi thì thôi, mắng ta làm gì? Bây giờ ta đang ở cổng giảng đường, chuẩn bị đi vào tính sổ giáo viên kia, nhưng cổng treo một bộ xương long ngư...”
Người đàn ông trong điện thoại lạnh lùng nói:
"Cút về.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Người phụ nữ ngây ngẩn, bình thường chỉ cần nàng khóc lóc om sòm, kiểu gì chồng mình cũng sẽ thoả mãn yêu cầu, muốn mua gì cũng được.
Hôm nay lại không giống trước, không dùng được chiêu khóc lóc!
Bên trong Giảng Võ đường, có học sinh kêu khóc:
"Mẹ cứu ta, giáo viên đang đánh ta!”
Nhưng mà người phụ nữ này lại quay người rời đi, không hề lưu luyến.
Dù con trai của nàng đã sắp khóc ngất ở bên trong, người phụ nữ cũng không quay đầu lại.
La lối khóc lóc là cách để nàng chiếm thế chủ động trong cuộc trò chuyện, nhưng nàng không ngốc.
Vài chục năm cũng không gặp được một người nào trong Lý thị có thể ăn long ngư mà không có việc gì.
Cũng rất hiếm có chuyện gì có thể khiến chồng mình có chức vụ trong Xu Mật Xử mà còn không dám chống lưng.
Long ngư là cái gì? Long ngư là bảo bối trong lòng lão gia Lý thị.
Mấy người phụ nữ đến gây chuyện khác thấy nàng gọi điện xong lại vội vã rời đi.
Mọi người nhìn nhau, đều đi theo.
Hiệu trưởng Lý Lập Hằng thấy cảnh này thì sợ ngây người, lần gần đây nhất hắn cầm thước đánh học sinh là hơn mười năm trước, khi đó hắn còn trung niên, không già như bây giờ.
Kết quả lần đó mẹ của học sinh, em gái của hắn chạy đến, còn suýt nữa kéo đứt râu hắn, da đầu cũng bong mất một mảng.
Tại sao lần này mẹ của mấy học sinh đã đến cửa Giảng Võ đường rồi mà lại đột nhiên ảo não rời đi?
Hiệu trưởng Lý Lập Hằng đến gần cổng Giảng Võ đường, khi hắn nhìn thấy bộ xương cá thì trợn cả mắt lên.
Bên trong Giảng Võ đường.
Khánh Nhất ngồi trên cây bạch quả nhìn trái nhìn phải, không thấy cha mẹ học sinh đến hỏi tội, điều này khiến hắn cảm thấy không đúng.
Thiếu niên đầu nấm lặng lẽ chạy tới cổng Giảng Võ đường, muốn xem tình hình, nhưng ngoài cửa lại không có một bóng người nào, chỉ có một bộ xương cá treo trên hiên cửa, lung la lung lay...
"Tìm cái gì đấy?”
Khánh Nhất giật nảy mình, hắn quay đầu lại, trông thấy Khánh Trần đang cười tủm tỉm đứng sau lưng mình.
Hắn vội vàng nói:
"Khánh Trần thúc thúc có phuong pháp quản lí, không ngờ ngày đầu tiên đã có thể kiểm soát tình hình, khiến người ta sợ hãi.”
"Trở về lên lớp đi.”
Khánh Trần cười tủm tỉm nói:
"Về sau ngươi còn phải sợ hãi nhiều lắm.”
Khánh Nhất luôn cảm thấy trong lời nói của Khánh Trần có hàm ý, sau lưng hắn như có gió lạnh thổi qua, dựng đứng cả lông tơ.
Khánh Trần quay người trở lại Giảng Võ đường, lúc này hắn đang suy đoán về thân phận của Khánh Nhất, chỉ cảm thấy dù đối phương là người du hành, cũng không giống kiểu người như Huyễn Vũ.
Dù Khánh Nhất như ông cụ non, rất mưu mô, nhưng ít ra vẫn còn giới hạn trong phạm vi của trẻ con, không khiến người ta phải lo lắng mấy.
Nhưng Huyễn Vũ lại khác, người du hành đó trốn ở phía sau, tạo cảm giác áp bách cho người khác, còn kinh khủng hơn nhiều.
Vào lúc này, các học sinh trong Giảng Võ đường thấy không có ai đến cứu viện đã dần ngừng tiếng khóc.