Nói xong hắn đi thẳng ra cổng, quả nhiên nhìn thấy năm học sinh đứng ở cổng ăn quà vặt, đám nô bộc cầm từng hộp đồ ăn từ trên xe xuống, bên trong toàn những món ăn rực rỡ muôn màu.
Khánh Trần cười tủm tỉm đi qua, đưa tay lên quất cành cây vào mông năm học sinh.
Cành cây bạch quả phát ra tiếng giòn vang lúc vung lên, khiến năm học sinh gào khóc thảm thiết.
Bây giờ khoa học kỹ thuật giữ ấm ở thế giới bên trong phát triển, dù là mùa đông, các học sinh cũng chỉ mặc hai chiếc áo mỏng, cho nên bị cành cây quất rất đau.
Khánh Trần vừa ra tay, nô bộc bên cạnh học sinh nổi giận:
"Ngươi làm gì thế? Dám đánh thiếu gia tiểu thư nhà ta?”
Khánh Trần cười lạnh:
"Sao thế, còn dám ra tay với giáo viên của học đường? Không sợ bị chôn trong hoa viên làm phân bón? Bây giờ thì cút về cho ta, nói cho người nhà các ngươi biết, từ hôm nay trở đi tất cả học sinh của biệt viện Tri Tân đều không được dẫn theo nô bộc, không được đi xe, phải ngoan ngoãn đi bộ đến cho ta! Nếu cảm thấy ta đánh học sinh không đúng, cứ tự mình tới lý luận!”
Nói rồi, hắn đánh mấy học sinh vào trong học đường, giống như đang lùa mấy chú heo con:
"Còn nhỏ chưa học được bao nhiêu kiến thức đã học được cách hết ăn lại nằm rồi.”
Đám giáo viên, học sinh chạy đến nhìn thấy một màn này đều sợ ngây người.
Hơn mười năm rồi biệt viện Tri Tân không đánh học sinh, không phải các giáo viên không muốn đánh, mà là không dám đánh.
Chu Hành Văn ngăn cản giáo viên khác, cười lạnh:
"Đừng để ý tới hắn, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, cho rằng ai cũng có thể đánh. Đợi lát nữa mẹ của đám trẻ kia đến gây sự, hắn sẽ biết đã xảy ra chuyện gì
Lúc này, phản ứng đầu tiên của Chu Hành Văn chính là mượn đao giết người!
Nếu họ đã không đuổi được, không đánh được giáo viên của Giảng Võ đường, nội dung dạy học còn không bì kịp.
Họ không có cách nào dạy dỗ Khánh Trần, vậy để những người có thể dạy dỗ được đến làm đi.
Mấy giáo viên khác ngầm hiểu, thi nhau trở về văn phòng.
Trên đường trở về, giáo viên địa lý Loan Phong Phongcòn có chút lo lắng:
"Bây giờ hắn cũng là giáo viên của biệt viện Tri Tân, có phải chúng ta cũng nên có chung mối thù không, ta cũng cảm thấy phải quản lí đám học sinh kia một chút, có quá ít học sinh biết điều, đều bị cha mẹ chiều hư.”
Chu Hành Văn cười lạnh nói:
"Vậy ngươi quản đi, ngươi phải xem mình có thể quản được không đã. Hơn nữa đây là tự hắn gây ra, ngày đầu lên lớp đã lấy cành cây đánh học sinh, tự muốn chết thì chúng ta biết giúp thế nào?”
"Được thôi.”
Các giáo viên thở dài.
Lý Lập Hằng nhìn một màn này, lắc đầu, hắn không trở về văn phòng, cũng không tiến lên khuyên can Khánh Trần.
Khi Khánh Trần giục đám học sinh đi qua bên cạnh hắn, còn hiếu kì hỏi:
"Hiệu trưởng, sao trông ngài rầu rĩ vậy.”
Lý Lập Hằng tức giận nói:
"Ngươi cả học sinh, đương nhiên ta phải rầu rĩ rồi. Được rồi, ngươi lên lớp đi, để ta giải quyết chuyện này, cũng phải quản lí đám học sinh.”
"Không cần.”
Khánh Trần vui vẻ cười nói:
"Chuyện ta làm ra đương nhiên phải tự giải quyết, nếu chút chuyện nhỏ như vậy mà phải làm phiền phiền ngài, ta còn làm giáo viên gì nữa.”
Lý Lập Hằng ngây người, lúc này dáng vẻ đã tính trước của Khánh Trần không hề khác lúc cướp bàn của các giáo viên khác hôm qua.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao thiếu niên này luôn có vẻ đã nắm chắc thắng lợi trong tay như vậy, hắn thật sự có năng lực sao?
Bên trong Giảng Võ đường, mấy con cháu Lý thị bị Khánh Trần đánh khóc lóc kể lể:
"Ngươi có biết cha mẹ chúng ta là ai không? Ngươi lại dám đánh chúng ta! Tam gia gia còn không dám đánh chúng ta!”
Tam gia gia mà họ nói đến chính là hiệu trưởng Lý Lập hằng...
Nhưng mà Khánh Trần lại ý thức được phong cách học tập của học đường Lý thị rất lệch lạch, vấn đề lớn nhất là do Lý Lập Hằng.
Nhìn như là trưởng bối đức cao vọng trọng nhất quản lí học đường, nhưng tính tình Lý Lập Hằng quá tốt, ai cũng có thể bắt nạt hắn.
Khánh Trần cười lạnh nói:
"Muốn dạy các ngươi thì phải lập quy củ trước, để tránh về sau các ngươi ra ngoài không làm được trò trống gì khiến ta mất mặt. Hôm nay, ta sẽ cắt đứt suy nghĩ cây chuyện của các ngươi.”
Khánh Nhất ngồi bên trên rễ cây bạch quả, hắn biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hơn nữa hắn cũng rất tình nguyện nhìn thấy Khánh Trần kinh ngạc.
Nhưng mà một lát sau, người đầu tiên chạy đến học đường không phải cha mẹ của các học sinh, mà là thư ký Nguyệt Nhi của Lý Trường Thanh.
Nàng giao một cái hộp cho Khánh Trần:
"Bà chủ ra ngoài làm việc không ở trong Bán Sơn Trang Viên, tự ngươi cẩn thận.”
"Không có việc gì.”
Khánh Trần vui vẻ đi đến cổng Giảng Võ đường, các học sinh cũng không biết hắn đang làm gì.
Mười phút sau, mấy chiếc xe lơ lửng chạy đến như sấm sét, thi nhau rơi xuống cổng biệt viện Tri Tân.
Mấy quý bà ăn mặc sang trọng đi từ trên xe xuống, đi thẳng vào trong biệt viện Tri Tân.