Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 625: Tiết Thể Dục Dầu Tiên




Hôm nay SỐ HIỆU 09 sẽ lên 10 chương. Các bạn nhớ ghé qua nhé!

---

Biệt viện Tri Tân chiếm diện tích rất lớn, mà Giảng Võ đường thì nằm ở một cái sân độc lập phía tây.

Giữa sân là một cây bạch quả, hai trận tuyết lớn trước đó đã khiến lá cây rụng hết.

Giảng Võ đường đã bỏ hoang từ lâu.

Khánh Trần đi vào trong kiểm tra cẩn thận, hắn phát hiện nơi này được quét dọn sạch sẽ, ngay cả cửa kính cũng được lau.

Nếu như Lý Khác bắt đầu bận rộn từ 6 giờ sáng, bây giờ cũng mới có 9 giờ, một người có thể quét dọn sạch sẽ viện tứ hợp trong vòng ba giờ chẳng khác gì đang nằm mơ.

Xem ra, Lý Khác nói dối.

Nhưng vào đúng lúc này, hiệu trưởng Lý Lập Hằng không chịu được Chu Hành Văn lải nhải trong phòng làm việc, cũng đi theo đến Giảng Võ đường.

Hắn nhìn Giảng Võ đường, bất ngờ nói:

"Đêm qua đứa bé Lý Khác kia không đi, ở cả đêm trong Giảng Võ đường. Ta còn tưởng rằng hắn ở đây làm gì chứ, hoá ra là để quét sân.”

Khánh Trần sửng sốt, hoá ra Lý Khác nói dối là không muốn để cho hắn cảm thấy đối phương đang khổ.

Hắn hiếu kì hỏi:

"Hiệu trưởng, Giảng Võ đường không được quét dọn bao lâu rồi?”

"Hơn mười năm.”

Hiệu trưởng Lý Lập Hằng lạnh nhạt nói:

"Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, ta cảm thấy học võ cũng không có tác dụng lớn, vẫn luôn không để ý.”

Khánh Trần lắc đầu:

"Tu hành chính là tu khí tinh thần.”

"Tùy ngươi.”

Lý Lập Hằng nói:

"Có đôi khi ngươi muốn dạy, cũng chưa chắc các học sinh đồng ý học. Bây giờ đám trẻ không muốn chịu khổ, mới khổ một chút đã kêu trời trách đất. Ngươi đánh hắn, cha mẹ của hắn còn tới gây sự. Ta là bậc cha chú của còn dễ nói, nhưng ngươi là một người ngoài, chưa chắc có thể gánh vác được. Nhưng mà nếu ngươi đã nhận Giảng Võ đường thì phải dạy cho tố, có thể dạy ra một đám học sinh như thế nào thì đó là bản lĩnh của ngươi.”

Khánh Trần nói:

"Lúc mới tới nghe nói học đường có nhiều quy củ, ta còn thấy rất vui mừng, kết quả bây giờ xem r cũng không phải như thế.”

Lý Lập Hằng nghe vậy thì rất tức giận:

"Vậy ngươi dạy đi, để ta xem ngươi có thể dạy được gì.”

Nói xong Lý Lập Hằng chắp hai tay sau lưng rời đi, Khánh Trần như có điều suy nghĩ.

Hiệu trưởng đang nhắc nhở mình, nhóm học sinh mà mình dạy này là con cháu của nhân vật lớn ở Lý thị, chưa chắc mình có thể gây khó dễ được.

Mấy năm trước trong học đường còn có thước, nhưng bây giờ đã không ai dám dùng.

Đúng là địa vị của giáo viên học đường Lý thị rất cao, nhưng phụ huynh cũng không thích làm loạn, bình thường học bù, học thêm gì cũng được, nhưng chỉ có việc đánh con mình là các phụ huynh sẽ không chịu được.

Thế nhưng nếu không đánh, con cháu Lý thị sẽ coi trời bằng vung.

Phải biết con cháy Lý thị không giống học sinh bình thường lắm, từ nhỏ đã được sống trong gia đình quyền quý, trong âm thầm còn có vài con cháu không coi giáo viên ra gì.

Thứ con em này, không đánh sẽ không có cách nào dạy.

Hơn nữa 20 năm trước có mẹ của vài học sinh còn là em gái của Lý Lập Hằng, mà ngay cả Lý Lập Hằng cũng không có biện pháp gì với các nàng.

Nghĩ tới đây, Khánh Trần gọi điện cho Lý Trường Thanh, sau đó lại bẻ một cành cây bạch quả.

Khoan hãy nói, cành cây bạch quả già này tuy không mềm dẻo như thắt lưng, nhưng lại có tác dụng giống nhau một cách kì diệu.

Tiết đầu tiên của buổi sáng, đám con cháu Lý thị vui vẻ đi học “thể dục”.

Họ nghe nói tiết thể dục ở trường công bên ngoài không khác gì tự do giải trí, không cần học thuộc lòng, không cần làm đề, còn có thể tự do hoạt động.

Nhưng mà họ vừa mới đi vào Giảng Võ đường đã thấy Khánh Trần cầm một cành cây, cười tủm tỉm chờ ở cổng.

Không biết vì sao, các học sinh nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, ai nấy đều rùng mình một cái, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Chuông đồng ở sâu trong học đường vang lên, kết quả đã qua một phút mà vẫn còn bốn năm người chưa đến Giảng Võ đường.

Lý Đồng Vân đi đến bên cạnh Khánh Trần, nhỏ giọng nói:

"Họ chạy ra cổng học đường tìm nô bộc lấy đồ ăn vặt rồi, học đường không cho nô bộc vào, rất nhiều người liền để nô bộc cầm đồ ăn vặt chờ ở ngoài cửa, mỗi giờ ra chơi đều có thể đi ăn một chút, chuẩn bị đầy đủ lắm.”

Khánh Trần nhướng mày, CMN đây mà là đi học? Đám con cháu Lý thị đến để học hay hưởng phúc?

Khánh Nhất ở một bên vui vẻ nhất, hắn không ngờ ngày đầu tiên Khánh Trần lên lớp đã phải đối mặt với chuyện này.

Nhưng mà hắn cũng hiểu được, đừng nói là Lý thị, bây giờ các học đường tập đoàn đều như vậy cả.

Nếu không có giáo viên đức cao vọng trọng chèn ép học sinh và phụ huynh, chắc chắn học đường đó sẽ hỗn loạn.

Lúc trước Lý thị để Lý Lập Hằng quản lí biệt viện Tri Tân, cũng là hi vọng hắn có thể kiểm soát được tình hình.

Kết quả Lý Lập Hằng là người hiền lành, căn bản không làm được gì.

Khánh Trần nhìn Khánh Nhất một cái, sau đó nói với Lý Khác:

"Ngươi dẫn các bạn vào Giảng Võ đường chờ ta.”