Nhìn từ xa, trang viên lưng chừng núi xanh um tươi tốt, nhưng đi vào trong mới thấy nó như một mê cung.
Nói đơn giản hơn một chút chính là Khánh Trần đã lạc đường.
Vì hắn có trí nhớ rất tốt nên rất ít khi lạc đường.
Nhưng hắn được Lý Trường Thanh dùng xe bay đưa thẳng tới đây, hắn chưa ra khỏi cửa biệt viện Tri Tân bao giờ.
Khánh Trần dùng mặt trời để phân biệt Đông Tây Nam Bắc, sau đó đi bộ về hướng biệt viện Phi Vân.
Nhưng hắn đã đi bộ hơn 1 giờ mà vẫn không thấy bóng dáng biệt viện Phi Vân ở đâu.
Trên đường đi, Khánh Trần gặp hơn mười người canh gác trang viên lưng chừng núi, cũng may Lý Trường Thanh đã cấp thẻ ra vào cho hắn, nếu không thì hắn đã sớm chết ở chỗ nào đó trên đường đi rồi.
Khi hắn vừa ra khỏi con đường nhỏ nào đó, khung cảnh phía trước bỗng trở nên quang đãng, trước mặt hắn lúc này là một hồ nước rất lớn, nước trong hồ gợn đang sóng lăn tăn.
Không ngờ trong trang viên lưng chừng núi lại có một cái hồ nhân tạo không lồ như thế.
Nếu nhìn xuống hồ nước, có thể thấy những đàn cá đang tung tăng bơi lội.
Bên bờ hồ có một cây cầu gỗ kéo dài đến giữa hồ, một ông lão mặc một chiếc áo lông rất dày đang lặng lẽ ngồi câu cá bên hồ.
Ngoài hắn ra không còn ai đứng nên hồ nữa, nước trong hồ trong veo.
Khung cảnh này khiến hắn liên tưởng đến một bức tranh cổ, ông lão ngồi câu cá trên một chiếc thuyền độc mộc giữa dòng sông lạnh giá.
Nếu không phải trên tay ông lão có đeo thiết bị công nghệ cao thì bức tranh này sẽ còn hoàn mĩ hơn nữa.
Khánh Trần có thể nhìn thấy rõ thứ trong tay ông lão là một màn hình tinh thể lỏng, trên màn hình hiển thị khung cảnh dưới nước, thậm chí người câu cá còn có thể thấy rõ con cá đang ăn mồi là cá gì.
Nhưng Khánh Trần vẫn không hiểu một chuyện, loài cá sống trong các hồ nước trên hoang dã rất hung dữ.
Nhưng những con cá trong hồ lại nhìn rất bình thường.
Chắc chắn có chỗ kì lạ.
Hắn xoay người rời khỏi đây, những người có thể nhàn nhã ngồi một mình câu cá trong hồ nước này, chắc chắn là một nhân vật lớn nào đó của Lý thị.
Nhưng khi Khánh Trần vừa quay người thì ông lão đã cất tiếng nói:
"Nhanh lại đây giúp ta kéo cá lên! Nhanh lên!"
Khánh Trần sửng sốt quay đầu thì thấy ông lão đã câu được cá, nhưng cơ thể đối phương quá yếu, thậm chí còn suýt bị cần câu kéo đi.
Ông lão quay đầu nhìn hắn:
"Ta đang bảo ngươi đấy, còn đứng đờ ra đó làm gì?"
"À."
Khánh Trần đi lại gần ông lão rồi cầm cần câu, hắn chỉ cần kéo một nhát là có thể nhấc con cá mắc câu khỏi mặt nước.
"Tuổi trẻ thật tốt, muốn làm gì cũng được."
Ông lão vẫn ngồi im trên nghế, cười hỏi hắn:
"Ngươi con cháu nhà nào, sao trước kia ta chưa gặp ngươi bao giờ?"
Khánh Trần nghĩ một lúc mới nói:
"Ta là huấn luyện viên do Lý Trường Thanh mời đến Tri Tân biệt viện, ta không phải người của Lý gia."
"Ồ?"
Ông lão có vẻ khá sửng sốt:
"Ta biết mà, Lý gia làm sao có gen tốt như thế, sao có thể sinh ra đứa trẻ xinh đẹp thế này."
Khánh Trần cũng sửng sốt, những gì đối phương vừa nói khiến hắn không thể chắc chắn đối phương có phải người của Lý thị hay không:
"Ngài không phải người của Lý thị sao, sao ngài lại nói Lý thị như vậy."
Lão tẩu vui vẻ cười nói:
"Ta đã cống hiến cả đời cho Lý thị rồi, ta nói xấu Lý gia hai câu thì thế nào?"
Khánh Trần nhíu mày rồi quay sang nhìn vật cấm kỵ ACE-020 Vô Tâm Đồng Linh được treo bằng hai sợi dây đỏ dưới mái hiên phía xa.
"Làm sao? Sợ ta nói xấu Lý thị sẽ khiến cái chuông đồng kia kêu lên sao?"
Ông lão cười nói:
"Đồ chơi kia là giả!"
"A?"
Khánh Trần mê mang:
"Tất cả số chuông đồng trong trang viên lưng chừng núi đều là giả sao? Không thể nào!"
"Tại sao không thể."
Ông lão lắc đầu rồi nói:
"Trên thế giới này tràn đầy sự giả dối, ngay cả anh em ruột thịt cũng có thể làm giả, huống chi một cái vật cấm kỵ?"
"Ta không tin."
Khánh Trần lắc đầu.
"Ha ha, ngươi không tin."
Ông lão trợn mắt nhìn hắn:
"Ta nói cho ngươi biết, Vô Tâm Đồng Linh thật sự chỉ có một đôi, cho nên chỉ có hai cái chuông đang treo phía đông Bão Phác lâu mới là thật. Sau khi Lý thị nhận Vô Tâm Đồng Linh từ tay Kỵ Sĩ, vì trang viên lưng chừng núi quá rộng, gia chủ Lý thị nghĩ hai cái Vô Tâm Đồng Linh sao đủ bao phủ tất cả? Thế là hai bên xảy ra tranh chấp."
Khánh Trần không thể hiểu nổi, sao gia chủ Lý thị lại nghĩ như thế, có người tặng vật cấm kỵ mà hắn còn cảm thấy không vui....
À, hắn hiểu rồi, làm gì có ai không muốn sở hữu nhiều vật cấm kỵ đâu.
Ông lão lại nói tiếp:
"Kỵ Sĩ nói, cái kia ĐM Vô Tâm Đồng Linh chỉ có hai cái, ngươi có muốn nhận không. Nhưng sau đó đối phương vẫn không nói lại gia chủ Lý thị, thế là hắn nói một câu: Những người khác đâu có biết Vô Tâm Đồng Linh có tất cả bao nhiêu, ngươi làm mấy trăm chiếc, chúng ta cũng nói với mọi người là nó có mấy trăm chiếc, làm như vậy nhất định có thể lừa được không ít người."
Chương 619:
Khánh Trần im lặng, ý tưởng này chỉ có Kỵ Sĩ mới có thể nghĩ ra thôi.
Lúc hắn mới đến trang viên lưng chừng núi còn lo những chuyện mình làm sẽ khiến tất cả Vô Tâm Đồng Linh trong trang viên vang lên không ngớt.
Nhưng bây giờ lại có người bảo hắn, tất cả số chuông đó đều là giả!
Những gì ông lão này vừa nói như thể chính hắn có mặt ngày Lý thị được tặng Vô Tâm Đồng Linh, ông lão này rốt cục là ai?
"Ngài là ai, sao lại biết bí mật này? Hơn nữa, sao ngài lại nói chuyện bí mật như thế này cho ta biết?"
Khánh Trần vừa gỡ con cá béo khỏi lưỡi câu, vừa bình thản hỏi:
"Chẳng lẽ ngài đang có âm mưu gì."
Lão tẩu nhíu mày:
"Một ông lão thích câu cá như ta thì có âm mưu gì được?"
"Được rồi."
Khánh Trần lạnh nhạt nói:
"Cá cũng bắt lên cho ngài rồi, ta đi đây. Tất cả những gì ngài vừa nói, ta sẽ coi như chưa nghe thấy gì cả."
"A, ngươi không cảm thấy hứng thú với chuyện này sao?"
Ông lão vui vẻ nói:
"Vậy ngươi có muốn biết, vì sao Kỵ Sĩ lại tặng Vô Tâm Đồng Linh cho gia chủ Lý thị không?"
Khánh Trần nghĩ mội lúc mới nói:
"Bởi vì lãnh tụ của Kỵ Sĩ bây giờ chính là Lý Thúc Đồng, chẳng phải hắn chính là người của Lý gia sao? Chuyện này đâu phải bí mật to tát gì, ngài không nói ta cũng biết."
"Phắc."
Ông lão nói:
"Lúc Lý Thúc Đồng lên làm Kỵ Sĩ, Vô Tâm Đồng Linh đã treo ở đây hơn hai mươi năm rồi!"
"Ồ?"
Khánh Trần bắt đầu cảm thấy hứng thú.
"Lý thị có quan hệ tốt với Kỵ Sĩ vì ông tổ của Lý thị cũng là Kỵ Sĩ, hắn tên là Lý Ứng Duẫn."
Ông lão phát hiện Khánh Trần không biết bí mật này, lập tức vui vẻ nói.
Lý Ứng Duẫn, Khánh Trần đã từng thấy cái tên này trên Thanh Sơn Tuyệt Bích.
Hắn bắt đầu kể chuyện xưa cho Khánh Trần:
"Chắc ngươi không biết chuyện này, vốn Lý Ứng Duẫn không có tài năng kinh doanh, nhưng con trai hắn lại là thiên tài kinh doanh. Khi đó phía Tây Bắc vẫn chưa hình thành cấm địa, người này đã đi đến Tây Bắc, sau đó bắt đầu tạo dựng sự nghiệp ở chỗ đó. Cho nên, Lý thị và Kỵ Sĩ có chúng một nguồn gốc."
Khánh Trần bỗng cảm thấy những gì ông lão nói với hắn hôm nay, như thể đang ám chỉ với hắn một chuyện: Đối phương muốn nói với hắn, Lý thị có quan hệ rất tốt với Kỵ Sĩ.
Điều này khiến Khánh Trần bắt đầu cảnh giác, không phải đối phương biết thân phận của hắn đấy chứ?!
Nhưng rốt cục thân phận của ông lão này là gì.
"Ta đi đây, ngài cứ câu cá tiếp đi."
Khánh Trần xoay người rời khỏi.
Nhưng hắn vừa quay đi đã bị ông lão kéo tay lại:
"Ngươi mang con Long Ngư này về đi, ăn ngon lắm."
Khánh Trần kì quái:
"Chính ngài câu được mà, sao lại đưa cho ta?"
"Niềm vui khi câu là là lúc thấy cá cắn câu chứ không phải ăn nó, ngươi đem đi đi."
Ông lão vui vẻ cười nói:
"Đúng rồi, nếu sau này ngươi muốn nghe thêm nhiều bí mật ít người biết nữa thì cứ đến đây tìm ta mỗi buổi trưa. Ta biết rất nhiều bí mật, đủ khiến ngươi cảm thấy bất ngờ đấy."
Khánh Trần liếc nhìn màn hình trên tay đối phương rồi thầm tự nhủ, cái gì mà niềm vui khi câu cá chứ, đeo thứ này thì còn gì vui nữa.
Hắn do dự một lúc, sau đó vẫn nhận con Long Ngư từ tay đối phương:
"Cám ơn, nếu chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
Trên đường trở về, hắn vẫn luôn nghĩ xem thân phận thật sự của đối phương là gì.
Bây giờ hắn có hai manh mối quan trọng, thứ nhất, ông lão biết rất nhiều bí mật của Lý thị, ngay cả chuyện tuyệt mật về Vô Tâm Đồng Linh cũng biết.
Thứ hai, những lúc hắn nói đến Lý thị đều không có thái độ tôn trọng.
Lúc đầu Khánh Trần còn nghĩ đối phương chính là gia chủ của Lý thị, những bây giờ hắn nghĩ lại rồi, không phải gia chủ Lý thị lúc này đang bị bệnh nguy kịch sao, chắc chắn không phải hắn.
Như vậy, rất có thể đối phương là anh hoặc em trai của gia chủ Lý thị? Vì hắn không giành được vị trí gia chủ nên bị giam lỏng trong trang viên lưng chừng núi.
Sau đó vì oán hận nên mới tiết lộ những chuyện bí mật của Lý thị cho người ngoài như hắn, có lẽ hắn muốn mình nói chuyện về Vô Tâm Đồng Linh với những người khác, khi đó mọi người sẽ không còn sợ hãi vật cấm kỵ Vô Tâm Đồng Linh nữa.
Nhưng hắn vẫn không thể chắc chắn được.
Cơ màkhi hắn vừa đi bộ được khoảng hai kilomet, đã bị người khác ngăn cản.
Người ngăn hắn đi ra từ trong rừng cây rồi nói vào tai nghe:
"Tổ trưởng, ta phát hiện một người không rõ danh tính đang trộm Long Ngư, yêu cầu trợ giúp."
Khánh Trần:
"???"
Hắn quay đầu nhìn về hướng cái hồ rồi thầm tự nhủ, hắn CMN lại bị lừa rồi.
Chắc chắn ông lão kia cố ý lừa mình mà, nhất định đối phương biết mình cầm Long Ngư đi ra ngoài sẽ bị bắt, nên mới cố ý đưa con cá này cho hắn.
Hắn gây ra chuyện lớn rồi.
Khánh Trần nhìn họng súng đen ngòm đang chĩa vào đầu mình, sau đó giơ tay đầu hàng:
"Xin chào, ta tên là Khánh Trần, là huấn luyện viên mới đến biệt viện Tri Tân, không phải ta muốn trộm con Long Ngư này, mà do người khác tặng cho ta."