Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 620: Xu Mật Xử




Người kia không dám lại gần hắn mà đứng bên cạnh vừa đợi trợ giúp vừa hỏi:

"Ai tặng ngươi?"

"Ta không biết tên hắn."

Khánh Trần thở dài nói:

"Nhưng ta không hề nói dối."

Người kia dùng dụng cụ kỳ lạ gì đó nhắm vào Khánh Trần rồi nhấn một cái, ngay sau đó, điện thọai di động của Khánh Trần đã gửi thông tin về giấy tờ chứng minh thân phận của hắn vào thiết bị.

Người kia thở phào nhẹ nhõm, đối phương không nói dối.

Khánh Trần chân thành nói:

"Ta biết Lý Trường Thanh, phiền ngươi có thể liên lạc với nàng được không, nàng có thể giải thích giúp ta."

Hành động ngu xuẩn nhất những lúc như thế này chính là phản kháng lại những vệ sĩ này, chuyện nên làm bây giờ là nói ra tên người mình quen biết, đừng cố ý gây sự với họ.

Rất nhanh sau đó, hơn mười vệ sẽ đã chạy đến rồi vây quanh hắn, sau đó áp giải Khánh Trần đến khu Vệ Thú xử.

Vì hắn rất phối hợp nên mọi chuyện diễn ra rất nhẹ nhàng, bây giờ hắn chỉ cần chờ Lý Trường Thanh đến xử lý chuyện này.

Thậm chí có người trong Vệ Thú xử còn nhận ra hắn:

"Khánh Trần sao? Có phải ngươi chính là Khánh Trần đã đánh bại bọn người hầu lúc sáng không?"

"Đúng là ta."

Khánh Trần thở dài, lúc này hắn vẫn đang xách Long Ngư trên tay.

Nhân viên bảo vệ ở Vệ Thú xử tò mò hỏi:

"Người khác tặng cho ngươi con Long Ngư thật sao?"

"Đúng vậy."

Khánh Trần giải thích:

"Có một ông lão ngồi câu cá bên hồ, hắn câu được cá đúng lúc ta đi ngang qua nên tặng cho ta một con. Bây giờ ta nghi ngờ có người nhân lúc ta mới đến nên không biết quy củ, để cố ý hãm hại ta! Chắc chỗ đó cũng có camera, các ngươi chỉ cần xem lại đoạn video thời gian đó sẽ biết ta nói thật hay nói dối!"

"Ở Long Hồ không lắp camera, ngươi là mới đến nên không biết, đối diện Long Hồ chính là Bão Phác lâu, gia chủ đang ở trong đó, ngay cả chúng ta cũng không có tư cách đến gần."

Nhân viên bảo vệ có vẻ rất sửng sốt:

"Ở chỗ đó có rất nhiều cao thủ trong có nên không cần những người ở Vệ Thú xử như chúng ta. Không biết hôm nay mấy cao thủ đó đi đâu, nếu không đừng nói là trộm cá, ngươi có thể sống sót rời khỏi đó đã là may mắn lắm rồi."

"Cao thủ nào? Ta có gặp ai đâu."

Khánh Trần đã bắt đầu nghi ngờ:

"Con Long Ngư này rất hiếm sao?"

"Đương nhiên, gia chủ thích mấy con Long Ngư này lắm, nghe nói mấy con này do một Kỵ Sĩ bắt từ trong khu cấm địa nào đó để tặng gia chủ, dù có câu được cũng phải phóng sinh."

Người của Vệ Thú xử giải thích.

Khánh Trần giơ lên con Long Ngư trong tay:

"Nó sao? Được bắt từ trong cấm địa sao? Nó quý ở chỗ nào cơ?"

"Nghe nói Long Ngư không cắn người."

Nhân viên bảo vệ nói:

"Cho nên mọi người đều nói nó có suy nghĩ."

Khánh Trần thầm tự nhủ, một con cá không cắn người rất quý hiếm sao, phần lớn cá ở thế giới ngoài đều không cắn người mà!

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu Long Ngư thật sự được bắt trong cấm địa mà không cắn người thì quý hiếm thật.

Nhưng đúng lúc này có một chiếc xe bay hạ cánh trước cửa Vệ Thú xử, Lý Trường Thanh vừa bước xuống đã thấy Long Ngư trong tay Khánh Trần:

"Sao ngươi dám bắt cả Long Ngư, vừa rồi ta con không biết vì sao ngươi bị bắt tới Vệ Thú xử, bây giờ thì rõ rồi."

Người của Vệ Thú xử nói:

"Trường Thanh tiểu thư....Ngài cũng biết tội trộm Long Ngư không phải nhỏ, chúng ta không dám tự ý thả người, hay ngài nói với mấy người của Xu Mật xử một tiếng, lúc nào bên kia có lệnh, chúng ta mới dám thả hắn đi."

Hắn vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại trong Vệ Thú xử đã vang lên, là số điện thoại của Xu Mật xử.

Người của Vệ Thú xử liếc nhìn dãy số trên màn hình rồi mới nhận điện thoại:

"Alo, xin chào?"

"Thả người."

Người bên kia chỉ nói đúng hai chữ rồi cúp điện thoại.

"Ai?"

Lý Trường Thanh hỏi.

"Là Xu Mật xử."

Người của Vệ Thú xử tò mò hỏi:

"Hóa ra Trường Thanh tiểu thư đã nói chuyện này với Xu Mật xử rồi sao?"

Lý Trường Thanh không có trả lời mà dẫn Khánh Trần đi luôn.

Mãi đến khi hai người đều ngồi trong xe bay, Lý Trường Thanh bỗng ngưng trọng hỏi:

"Ta nghe nói, có một ông lão tự tay tặng cá cho ngươi?"

"Đúng vậy."

Khánh Trần gật đầu, hắn nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói:

"Đối phương còn nói với ta, trong cả trang viên lưng chừng núi, chỉ có hai cái Vô Tâm Đồng Linh là thật, hắn còn tiết lộ người tặng Vô Tâm Đồng Linh là ai, ngươi có biết hắn là ai không?"

Lý Trường Thanh nghiêm túc nhìn Khánh Trần:

"Hắn còn nói cái gì nữa?"

"Hắn còn nói, nếu ta rảnh rỗi có thể đến câu cá với hắn. Nếu ta giúp bắt cá hắn, hắn sẽ tiết lộ rất nhiều bí mật cho ta biết."

Khánh Trần thản nhiên nói.

"Vậy ngươi cứ làm theo những gì hắn nói."

Lý Trường Thanh nói:

"Nếu không có tiết trên trường hoặc không có việc gì làm thì ngươi có thể đến Long Hồ chơi, sẽ không có ai dám ngăn ngươi đâu."

Khánh Trần trầm tư suy nghĩ, có vẻ Lý Trường Thanh đã đoán ra điều gì đó, nhưng nàng không muốn nói cho hắn biết.

Lúc này, chỉ có mình Lý Trường Thanh biết, nàng không hề liên lạc với Xu Mật xử trước khi đến, đáng lẽ Xu Mật xử không biết chuyện có người trộm Long Ngư mới đúng.