Giáo viên địa lý Loan Phong Phong không hiểu nổi, hắn không đồng ý thì liên quan gì đến chuyện các ngươi ngồi hết trong này.
Hơn nữa, sao Khánh Trần lại ngồi chỗ của giáo viên dạy toán.
Nhưng bây giờ hắn mới nhớ Khánh Trần vừa hỏi mình ngồi chỗ nào, không phải hắn định xem chỗ mình có tốt không, sau đó chiếm vị trí của mình, rồi bảo mình đến ngồi trong góc như bốn người này đấy chứ?
Nhưng sau đó đối phương thấy vị trí của mình không tốt nên mới không quan tâm đến mình nữa!
Loan Phong Phong thầm chửi một ĐM, có vẻ đúng là vậy rồi!
May chỗ mình ngồi không tốt lắm!
Đúng lúc này, lại có người đi vào phòng làm việc:
"Thưa thầy, ta không hiểu phương pháp tính sự chêng lệch vừa học trong tiết trước, thầy có thể giảng lại...Hả!"
Người vừa đi vào phòng làm việc là Lý Khác thuộc nhánh thứ nhất của Lý thị, nhưng khi hắn vừa mở cửa đã nhìn thấy 4 thầy giáo khối tự nhiên đang ngồi trong góc nhìn chằm chằm mình...Thật đáng sợ!
Lý Khác do dự nhìn họ một lúc rồi quay sang nhìn Khánh Trần, thiếu niên gần bằng tuổi mình đang nằm ngủ dưới ánh mặt trời, bây giờ nhìn hắn như đang thống trị cả căn phòng này.
Tuy Lý Khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong văn phòng, nhưng hắn vẫn rất chấn động.
Có lẽ người thích xem nào nhiệt như Lý Trường Thanh cũng không ngờ, Khánh Trần chỉ mất 1 ngày đã có thể khiến con cháu Lý thị phải khuất phục.
Sau đó lại khiến các giáo viên trong trường học Lý thị phải khuất phục.
Dùng tư cách học thần để làm cả trường học Lý thị phải khuất phục.
Khánh Trần mở mắt rồi quay sang hỏi hiệu trưởng:
"Tam thúc, hôm nay ta có tiết nào không?"
Lý Lập Hằng lập tức cười nói:
"Không có, ngày mai ngươi mới có tiết."
"Được, vậy ta về đây, ngày mai gặp lại."
Khánh Trần đứng dậy rồi nói:
"Trong trường có quy định gì cần chú ý không?"
Lý Lập Hằng nghĩ một lúc, vừa vuốt râu vừa nói:
"Không có, ngươi vui vẻ là được."
"Được."
Khánh Trần lướt qua Lý Khác rồi rời khỏi phòng làm việc.
Không biết tại sao khi Khánh Trần đi lại gần Lý Khác, người học sinh này lại đứng sang một bên nhường đường cho hắn.
Như bị khí thế của hắn khuất phục.
…
"Thưa thầy, nếu ngài đang bận thì một lúc nữa ta quay lại cũng không sao."
Lý Khác nhìn giáo viên địa lý Loan Phong Phong.
Hắn cảm thấy bầu không khí trong văn phòng hơi kì lạ, bây giờ hắn nên rời khỏi đây thì hơn.
Giáo viên địa lý nhẹ nhàng nói với Lý Khác:
"Ừ, ngươi về nhà chính trước đi."
Lý Khác đi ra ngoài, nhưng hắn không rời khỏi đây ngay mà đứng lại nghe ngóng.
Thiếu niên 14 tuổi ngồi xổm ngay dưới khung cửa sổ để nghe lén cuộc nói chuyện của những người bên rong.
Sau khi Lý Khác vừa đi ra khỏi phòng, bốn giáo viên ngồi trong góc lập tức đứng dậy.
Giáo viên địa lý cười nói:
"Các ngươi đang làm cái gì vậy, tại sao lại ngồi hết trong góc thế....Hơn nữa, tại sao một huấn luyện viên mới tới như Khánh Trần lại ngồi ở chỗ của lão Chu?"
Lão Chu tên đầy đủ là Chu Hành Văn, là giáo viên toán học.
Lúc này, Chu Hành Văn đứng dậy nói:
"Không phải hôm qua chúng ta đã thương lượng chuyện của hắn sao, cố ý không chuẩn bị bàn làm việc để xem hắn sẽ xử lý chuyện này thế nào. Nhưng không biết Lý Trường Thanh lôi tên yêu nghiệt này từ đâu ra, hắn ta chỉ mất mười mấy phút đã xem hết tất cả số giáo án trong trường học Lý thị do chúng ta biên soạn, sau đó hắn bắt đầu phản công."
Chu Hành Văn tiếp tục nói:
"Hắn muốn chúng ta ra đề trong phạm vi kiến thức cấp ba, nếu hắn không được điểm tối đa thì sẽ không lên lớp nữa, nhưng chúng ta nói chỉ cần hắn đạt 145 điểm là được, không ngờ hắn lại không chế tất cả các bài thi đều đạt 145 điểm, sau đó hắn còn ra đề cho chúng ta, nhưng ta và lão Lưu đều không làm được..."
Lão Lưu, tên đầy đủ là Lưu Tuấn Khuê, là giáo viên vật lý.
Giáo viên địa lý Loan Phong Phong rất ngạc nhiên, hắn cầm tờ giầy viết đề bài được mệnh danh là khó nhất của giải đấu toán học IMO trong tay Chu Hành Văn, nhưng hắn nhìn rất lâu cũng không hiểu đề bài đang nói gì.
Tuy họ không giảng dạy cũng một chuyên ngành, nhưng tất cả đều được cấp bằng thạc sĩ ngành sư phạm của đại học Thanh Hòa, sao họ có thể không giải nổi một bài toán cấp 3 cơ chứ.
Nhưng bây giờ, hắn còn không hiểu nổi đề bài đang nói gì.
Ngay cả Lý Khác đang ngồi xổm dưới cửa sổ cũng không thể tin nổi chuyện này, sao có thể.
Thật ra hắn cũng không ngờ, chỉ trong 1 ngày mà Khánh Trần có thể làm được nhiều việc như thế.
Đầu tiên là đánh bại đám người hầu, lại đến phòng làm việc rồi khiến cho các giáo viên không còn chỗ để ngồi.
Thật ngang ngược!
Bây giờ Lý Khác mới hiểu thế nào mới gọi là ngang ngược!
Khó trách lúc hắn vừa đến phòng làm việc đã cảm thấy khí thế mà Khánh Trần tỏa ra như bá chủ!
Nghĩ tới đây, Lý Khác vối quay về nhà chính, chuyện chấn động như thế này sao có thể không chia sẽ với anh chị em của hắn được?
Lúc này, Khánh Trần đang đi trên con đường nhỏ hướng về biệt viện Tri Tân.