Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 593: Ai Cũng Đều Quái Đản




Còn có một cơ hội, Trương Thừa Trạch đổi số cuối thành 7, nhưng khi hắn chuẩn bị gọi đi thì lại do dự, bởi vì giữa 7 và 9 là một vấn đề xác suất, nếu như hắn nhớ nhầm vậy sẽ mất đi một cơ hội nữa.

Đây là tỉ lệ 50%, quyết định sống chết.

Trương Thừa Trạch bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, chắc chắn hắn không nhớ nhầm số của Cô Hoắc Tử, vậy hắn cứ gọi cho Cô Hoắc Tử, sau đó nói số của Lưu Đức Trụ cho đối phương, để đối phương gọi không phải tốt hơn sao?

Dù số cuối là 7 hay là 9, Cô Hoắc Tử sẽ có thể kiểm tra được trong vòng một phút!

Nghĩ tới đây, Trương Thừa Trạch phấn khởi gọi điện:

“Alo, Cô Hoắc Tử sao, ta là Trương Thừa Trạch, ông chủ của ngươi. Bây giờ ta có một chuyện muốn giao cho ngươi...”

Trong đống tuyết, Cô Hoắc Tử đau đớn nói:

“Ông chủ, chúng ta biết sai rồi, đừng đùa bỡn chúng ta nữa!”

Nói xong, Cô Hoắc Tử cúp máy.

Trương Thừa Trạch ngơ ngác nhìn bảo vệ:

“Như vậy có tính không...”

Lúc Cô Hoắc Tử cúp máy, hắn chỉ muốn giết người.

Mà quan trọng là vì sao Cô Hoắc Tử lại nói mình đùa bỡn họ? Không phải không đi tìm họ trước thôi sao, như vậy mà gọi là đùa bỡn?

Trương Thừa Trạch căn bản không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Bảo vệ cười lạnh nói:

“Ta đã nói với ngươi rồi, sẽ không có ai tới cứu ngươi đâu.”

Nói rồi túm cổ áo kén hắn về.

“Khoan đã, ta thật sự muốn đi vệ sinh, ta không nhịn nổi.”

Trương Thừa Trạch chợt nhớ ra đúng là hắn đã nhịn đi tiểu hơn hai giờ.

Chỉ là, lần này bảo vệ không để ý tới hắn nữa.

...

Lúc này, Khánh Trần nhàn rỗi đã đổi về khuôn mặt của mình, nhẹ nhàng gõ cửa phòng VIP001.

Bên trong truyền đến giọng nói bình thản của Giang Tiểu Đường:

“Vào đi.”

Khánh Trần đi vào, cười nói:

“Trận đấu đêm nay đặc sắc chứ?”

Lúc này Giang Tiểu Đường mới nghe rõ tiếng của hắn, ngạc nhiên quay đầu lại:

“Ngươi đến từ khi nào vậy, sao không nói trước với tỷ tỷ một tiếng?”

Nói rồi, nàng đứng dậy chạy đến trước mặt Khánh Trần, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve gương mặt hắn:

“Sắc mặt không tốt, ngươi bị thương sao?”

Người phụ nữ mặc váy dài tơ lụa màu đỏ, đi chân trần.

Vóc dáng của nàng cũng không cao, cho nên không đi giày cao gót, muốn vuốt ve khuôn mặt Khánh Trần còn phải nhón chân lên.

Không biết vì sao, Khánh Trần không hề kháng cự để tỷ tỷ này chạm vào mặt mình, trong mắt đối phương không hề có suy nghĩ đen tối, khiến hắn cũng không đành lòng cự tuyệt.

Khánh Trần cười nói:

“Trước đó còn chưa lành vết thương ở xương sườn, lại chịu một ít vết thương nữa, ta tới đây để xin thuốc phục hồi nhanh của tỷ.”

Cuối tuần hắn trở về phải đến Hàm Thành hoàn thành sinh tử quan thứ hai, cho nên ít nhất cần ổn định vết thương của mình mới được.

Giang Tiểu Đường nhíu chặt mày:

“Bây giờ ta sẽ cho người cầm thuốc đến, tên khốn nào làm ngươi bị thương, tỷ đi chém hắn giúp ngươi.”

“Không cần không cần.”

Khánh Trần cười nói:

“Đối phương đã chết...Đúng rồi tỷ, ta còn có một chuyện muốn hỏi, ngươi có biết Tô Hành Chỉ không?”

“Tô Hành Chỉ?”

Giang Tiểu Đường sửng sốt:

“Ngươi muốn tìm hắn? Hắn có một quy củ, sau 2 giờ tối không buôn bán, bây giờ hắn sẽ không gặp ngươi đâu.”

“Vì sao?”

Khánh Trần khó hiểu nói.

“Vì hắn cảm thấy, mọi hành động của con người qua 2 giờ đêm đều không lí trí, phải buôn bán vào lúc tỉnh táo nhất.”

Giang Tiểu Đường giải thích:

“Người này rất quái đản, ngươi tìm hắn làm gì?”

Khánh Trần đáp:

“Tìm hắn có chút việc, muốn mua một tin tức của hắn.”

Giang Tiểu Đường ngẫm nghĩ rồi nói:

“Người này đang ở khu thứ bốn, hắn làm ăn rất lớn, cũng có nhiều tay chân bên cạnh. Trong chợ đen đều nói uy tín của hắn không tệ, nhưng ta lại biết, mặc dù bình thường người này hay cười, nhưng mặt dày tâm đen, sau lưng còn hại không ít người.”

Khánh Trần im lặng im lặng.

Xem ra Giang Tiểu Đường cũng không biết quan hệ của Tô Hành Chỉ và Lý Thúc Đồng, nếu không sẽ không nói như vậy.

Chỉ là, Lý Thúc Đồng sẽ sắp xếp nhà họ Tần cho một kẻ ác trong tin đồn sao?

Khánh Trần có một nguyên tắc.

Dù trên thế giới này có ai nói cho hắn biết bất cứ chuyện gì, hắn đều sẽ lấy lời Lý Thúc Đồng nói cho hắn làm tiêu chuẩn.

Bởi vì nếu như sư phụ muốn hại hắn, hắn sẽ không sống đến bây giờ, cũng sẽ không trở thành kỵ sĩ.

Hắn biết Lý Thúc Đồng rất thành kính với truyền thừa của Kỵ Sĩ, đối phương sẽ không lấy chuyện này ra để nói đùa.

Tô Hành Chỉ ẩn giấu quá kĩ, đến mức ngay cả Giang Tiểu Đường cũng không biết người này có quan hệ với Lý Thúc Đồng.

Khánh Trần nói:

“Tỷ, ngươi nói cho ta Tô Hành Chỉ ở nơi nào, ta muốn đi tìm hắn mua tin tức.”

“Quyết định rồi?’

Giang Tiểu Đường ngẫm nghĩ rồi nói:

“Hắn cách đây cũng không xa, ngươi cầm một tấm thiếp của ta đến, có lẽ hắn sẽ gặp ngươi. Nhưng ngươi không cần quá hy vọng đâu, bởi vì trong ấn tượng của ta, ngoại trừ Lý Đông Trạch ra thì không còn ai có thể khiến hắn phá lệ...Lý Đông Trạch còn đi vào túm hắn ra nữa kìa.”

Khánh Trần sửng sốt:

“Lý Đông Trạch và Tô Hành Chỉ còn có chuyện như vậy?”

Đám người dưới tay Kỵ Sĩ, ai nấy cũng đều quái đản hết...