Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 592: Ác Quỷ Xã




Lần này, trước khi xuyên qua, đám Cô Hoắc Tử hoàn toàn đắm chìm trong mộng đẹp sắp kiếm được nhiều tiền.

Trương Thừa Trạch nhã nhặn lịch sự, nói chuyện hợp tình hợp lý như vậy, sao đến thế giới trong lại như một người khác?

Họ có nằm mơ cũng chẳng ngờ, mới xuyên qua được bốn giờ mà đám vệ sĩ của Cô Hoắc Tử đã bị thương nặng, mộng đẹp tiêu tan.

Bốn người bị bảo vệ phòng quyền anh Hải Đường ném ra ngoài, may mà bên ngoài có tuyết đọng rất dày, nếu không có thể khiến cơ thể vốn đã yếu ớt của họ rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

“Có phải chúng ta bị ông già Trương Thừa Trạch kia đùa bỡn không?”

Cô Hoắc Tử yếu ớt nằm trên mặt tuyết, máu mũi nhuộm đỏ cả tuyết đọng, cực kì bắt mắt.

“Nhưng vấn đề là, hắn rảnh hay sao mà đùa bỡn chúng ta?”

Một người khác hoang mang nói.

“Đúng là điên rồi!”

Cô Hoắc Tử đau đớn nói.

Lúc này, ở một xóm nghèo nào đó trong khu thứ tám.

Trương Thừa Trạch thực thụ đang co quắp trong góc một căn phòng chật hẹp, vừa đói vừa rét.

Cuối tháng 12, thời tiết lạnh đến mức có thể cứa rách da mặt, trong phòng lại không hề ấm áp.

Vốn dĩ trong phòng có hơn mười người, nhưng chỉ trong ba giờ ngắn ngủi chỉ còn tám người.

Công việc cấy ghép nội tạng còn nhanh hơn Trương Thừa Trạch tưởng tượng.

Trước kia hắn luôn thấy trong các tác phẩm văn học, bệnh nhân còn chưa chờ được cấy ghép đã chết rồi.

Nhưng mà đó là bởi vì quốc gia quản lí việc mua bán nội tạng, không tìm được người bán...mà người mua lại không thiếu!

Cho nên, họ vừa xét nghiệm máu và DNA xong, người mua trong Liên Bang đã bắt đầu ra giá ngay lập tức rồi.

Trương Thừa Trạch có chút tuyệt vọng, nếu không ai cứu hắn, chỉ sợ mình sẽ không được nhìn thấy trời sáng.

Lúc này, lại có một bảo vệ đi tới, kéo một thành viên của Ác Quỷ Xã đi ra:

“Tìm được người mua rồi, chọn người này trước đi.”

Thành viên Ác Quỷ Xã bị kéo đến kêu thảm, nhưng căn bản vô dụng.

Đám bảo vệ này được vũ trang đầy đủ, hơn nữa ai nấy đều là chiến sĩ gen được tiêm thuốc biến đổi gen, là tay chân đắc lực nhất của Thường Bình.

“Ta muốn đi vệ sinh.”

Trương Thừa Trạch nói với tên bảo vệ to con:

“Ta không nhịn nổi.”

Tên bảo vệ kia lạnh lùng nhìn hắn một cái:

“Không nhịn được cũng phải nhịn.”

Trương Thừa Trạch vụng trộm mở bàn tay ra, sau đó nói:

“Ta thật sự không nhịn nổi, chỗ này đã thối lắm rồi, ngươi có muốn phải trông coi chúng ta ở một nơi toàn mùi cứt không...”

Bảo vệ kia như có điều suy nghĩ:

“Đứng dậy, đừng hòng giở trò.”

Nói rồi, hắn một tay cầm súng, một tay túm cổ áo Trương Thừa Trạch kéo đến nhà vệ sinh ở bên ngoài.

Trương Thừa Trạch vụng trộm nhét vàng thỏi trong tay vào trong túi quần bảo vệ, thấp giọng nói:

“Ta chỉ muốn gọi hai cuộc điện thoại, chỉ cần ngươi cho ta dùng điện thoại một chút, ta sẽ không nói cho bảo vệ từng cho ngươi vàng thỏi. Đến lúc đó, dù ta chết hay sống, vàng thỏi chỉ của một mình ngươi!”

Trương Thừa Trạch biết ở thế giới trong, giá trị vàng không thấp, đương nhiên sẽ dùng miệng ngậm vàng thỏi tới đây, hơn nữa còn là 200 gram, vừa vặn có thể nhét vào miệng.

Trước đó hắn xuyên qua vẫn ngậm trong miệng không nói gì, mãi đến khi không ai chú ý mới lặng lẽ lấy ra.

Bây giờ, vàng thỏi đã thành thứ để cứu mạng.

Trương Thừa Trạch không cầu xin bảo vệ thả mình, vì hắn biết không có khả năng.

Hắn cũng không nói yêu cầu quá đáng nào khác, chỉ xin cho mình có thể gọi hai cuộc điện thoại.

Bảo vệ bình tĩnh nhìn hắn:

“Ngươi cảm thấy bây giờ có ai có thể cứu ngươi được sao? Nếu thật sự có người cứu ngươi được, ngươi cũng không bị Hằng Xã đuổi giết rồi trốn ở chỗ này.”

“Ta chỉ muốn thử một chút.”

Người giống như Trương Thừa Trạch, không đến một giây cuối cùng thì sao có thể từ bỏ được?

Bảo vệ trầm mặc một lát, lạnh lùng nói:

“Đừng mong gọi điện cho uỷ ban trị an, ta dám cam đoan, đợi đến khi họ tới cứu ngươi, ngươi đã trở thành hàng hóa, bị chia ra đựng trong các thùng đông lạnh khác nhau, vận chuyển về các thành phố ở Liên Bang rồi.”

“Yên tâm!”

Trương Thừa Trạch thấy đối phương không kiên trì nữa thì lập tức bảo đảm.

Bảo vệ lấy điện thoại của mình từ trong túi ra:

“Nhớ kỹ, ngươi chỉ có hai cơ hội.”

Lý Thừa Trạch rất lạnh, hai tay hắn run run, bấm dãy số Lưu Đức Trụ cho hắn trong trí nhớ.

Hắn tin tưởng mình đã trải qua chứng kiến rất nhiều chuyện, có phán đoán đại khái: Ở thành phố số 18, Hằng Xã đã trông coi toàn bộ thế giới ngầm, cho nên tìm Lưu Đức Trụ là đáng tin nhất.

Chỉ là, sau khi gọi vào 12 số đó, người nghe lại là phụ nữ, Trương Thừa Trạch hỏi:

“Xin hỏi, đây là điện thoại của Lưu Đức Trụ sao?”

Đối phương đáp:

“Điên hả, hơn nửa đêm gọi nhầm số!”

Trương Thừa Trạch ngây người, hắn nhớ nhầm số!

Nếu hắn vẫn là thiếu niên, chắc chắn sẽ không có vấn đề về trí nhớ, nhưng hắn đã lớn tuổi, vừa rồi còn phải chịu quá nhiều sợ hãi!

Hơn nữa, hắn nên nhớ số điện thoại của Cô Hoắc Tử trước, cuối cùng cảm thấy vì để an toàn, mới nhớ của Lưu Đức Trụ.

Như vậy quá vội đi.

Trương Thừa Trạch hơi đắn đo, rốt cuộc số cuối cùng là 1 hay 7 hay 9?