"Tổ chức chúng ta lại khác, chúng ta không bắt ép ngài làm bất cứ việc gì, ngài sẽ hoàn toàn tự do, bốn người chúng ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngài, mọi người chỉ phụ trách bảo vệ an toàn của ngài, còn ngài muốn đi đâu cũng được! Ông chủ nói đi hướng đông, chúng ta không dám đi về phía tây!"
"Giá thuê chúng ta còn rất rẻ, một tuần thử việc đầu tiên chỉ mất 200.000 tệ!"
Bốn người này không hề nghi ngờ thân phận của Khánh Trần, vì những người ở tổ chức khác còn chưa thấy mặt họ bao giờ, người ở thế giới trong sẽ không nhàn rỗi chạy đến trước mặt họ bảo mình tên là Trương Thừa Trạch.
Mà lúc này Khánh Trần đang nghĩ, thì ra các ngươi dùng mấy lí do này để cướp mối làm ăn của Bạch Trú sao.....
Nếu chỉ là cướp mối làm ăn bình thường thì không sao, đằng này các ngươi còn dám vu oan giá họa cho chúng ta!
Còn dám hạ giá để cướp khách hàng!
Khánh Trần cân nhắc một lúc, sau đó chỉ vào một người trong đó rồi hỏi:
"Được thôi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa, đúng rồi, ngươi tên là gì?"
"Ông chủ, ta từng nói tên của ta cho ngài rồi mà."
Thanh niên yếu ớt nói.
Khánh Trần nhíu mày:
"Ta là một ông chủ lớn như vậy, mỗi ngày phải xử lý biết bao nhiêu chuyện, sao còn thời gian rảnh mà nhớ tên các ngươi?"
Mấy người du hành thầm nghĩ, đúng vậy, không phải người xưa có câu, quý nhân hay quên nhiều chuyện sao.
Không thể không nói, những người du hành này rất muốn duy trì mối làm ăn này, một tuần thử việc kiếm 200.000, mỗi tuần sau này kiếm 500.000, mà công việc phải làm còn rất nhẹ nhàng!
Thanh niên kia nghĩ một lúc rồi nói:
"Ông chủ, ta họ Cô, tên là Cô Hoắc Tử, ngài có thể gọi ta Tử Tử cũng được."
"Đứa con yêu (Tể Tể)?"
Khánh Trần nghĩ cái tên này thật buồn cười, sau đó hỏi:
"Các ngươi có mang theo súng không, thế giới ngoài quản lí súng chặt chẽ quá, ta còn chưa có khẩu súng của riêng mình bao giờ."
Cô Hoắc Tử lấy ra một khẩu súng lục:
"Ông chủ, chúng ta đến bảo vệ ngài thì sao không chuẩn bị vũ khí được?"
"Chỉ có một khẩu súng thôi sao?"
Giọng điệu của Khánh Trần nghe khá thất vọng.
Cô Hoắc Tử vẫn nói:
"Ừ, chỉ có một khẩu....."
"Được rồi, vậy ta sẽ giữ khẩu súng này."
Khánh Trần lấy luôn khẩu súng của đối phương:
"Bây giờ ta muốn vào sàn đấu Hải Đường xem quyền anh, chỗ này có vẻ rất đông, các ngươi phải bảo vệ ta cho tốt."
Người thanh niên cười rồi vỗ ngực:
"Ông chủ yên tâm! Chúng ta đã đến sàn đấu Hải Đường rất nhiều lần! Ta và bà chủ ở đây có quan hệ rất tốt!"
Khánh Trần quan sát từ đầu đến chân đối phương, ngươi làm sao quen biết bằng ta được?
Nhưng mấy lần trước hắn đến sàn đấu Hải Đường đâu có gặp mấy tên này, không biết lúc đó mấy tên này đang làm gì, nhưng 90% là đang khoe khoang.
Khánh Trần nghi ngờ cả bốn người đều là người bình thường, ngay cả một chiến sĩ gen cũng không có.
Họ mới thực sự là người muốn lừa tiền Trương Thừa Trạch.
Khánh Trần dẫn đầu cả đám đi vào sàn đấu Hải Đường, trong này vẫn đông đúc như mọi khi, hắn nhìn ngõ khắp nơi như đang tìm ai đó.
Một lúc sau ánh mắt hắn bỗng sáng lên.
Quyền Vương hạng lông từng bị hắn đánh bại là Yến Tự đang mặc quần áo thường ngày đi qua trước mặt.
Dáng người Yến Tự rất cân đối, nên khi mặc quần áo bình thường sẽ không lộ rõ cơ bắp.
Khánh Trần biết Yến Tự mạnh như thế nào, nhưng bốn người phía sau hắn chưa chắc đã biết.
Khánh Trần không thèm tránh né mà đâm thẳng vào hắn, sau đó trợn mắt nhìn:
"Ngươi không có mắt à?"
Quyền Vương hạng lông Yến Tự sửng sốt, hắn đánh giá năm người trước mặt:
"Ngươi tự đâm vào ta chứ không phải do ta!"
"Đánh rắm."
Khánh Trần giận dữ nói:
"Rõ ràng là ngươi đâm vào ta trước, ngươi có biết ta là ai không ? Đánh hắn cho ta!"
Bốn người đoạt mối làm ăn: "....."
Họ không ngờ Trương Thừa Trạch nhìn có vẻ rất lịch sự, nhưng bản chất lại là người thích cố tình gây chuyện.
Chuyện này mẹ nó khác hoàn toàn với tưởng tượng của họ!
Không phải họ đã thỏa thuận sẽ không cố ý gây chuyện sao?
Nếu ngươi cứ làm như vậy sẽ phải tăng giá thuê.
Bốn người đoạt mối làm ăn quan sát Yến Tự, sau khi thấy đối phương không quá lực lưỡng, họ mới tạm yên lòng.
Lúc này, có Yến Tự đã bắt đầu tức giận:
"Đánh ta? Chỉ bằng các ngươi thôi sao?"
Khánh Trần quay đầu nheo mắt nhìn bốn người phía sau:
"Các ngươi còn chờ cái gì nữa, mau đánh hắn! Còn muốn nhận tiền không?"
Bốn người đoạt mối làm ăn nghe như thế, vì không muốn biểu hiện yếu thế ngay từ trận đầu tiên nên tất cả họ đều xông lên.
Tuy Quyền Vương hạng lông chỉ là người bình thường mà không phải siêu phàm giả, nhưng chiến đấu chính là nghề nghiệp của họ, nhất định không nên bảo một người bình thường đi khiêu chiến với nghề nghiệp của kẻ khác.
Khi Cô Hoắc Tử đang lao tới chuẩn bị ra đòn, Yến Tự đã nhanh chóng lui về phía sau khiến hắn đánh trượt.
Ngay sau đó, Yến Tự lật tay đánh một đòn lên mũi hắn, khiên Cô Hoắc Tử đứng đơ tại chỗ!
Ba người du hành khác thấy thế định bỏ chạy, nhưng họ đã khiến Yến Tự không vui nên hắn đuổi theo rồi nện cho mỗi người một nhát.
Sau đó nhìn họ ngã xuống đất kêu rên.
Một người du hành trong đám quay sang tìm 'Trương Thừa Trạch', nhưng hắn phát hiện người kia đã chạy trốn từ lâu rồi!
Họ thật xui xẻo mà!