Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 589: Tuyệt Vọng




Trương Thừa Trạch nghe thấy như thế thì không còn gì để nói.

Những gì người du hành kia từng nói trái ngược hoàn toàn với những gì hắn vừa nghe được ....

Hắn thầm oán trong lòng, các ngươi có thể nói với ta một số thông tin sai lệch một chút cũng không sao, nhưng sao có thể trái ngược hoàn toàn với sự thật được.

Đến lúc này hắn mới nhớ tới thân phận của Lưu Đức Trụ.

Nếu lúc trước mình không đổi người hợp tác thì có phải bây giờ không cần lo lắng nữa không?

Trương Thừa Trạch từ từ nhắm mắt lại, sau đó cố nhớ lại số điện thoại của Lưu Đức Trụ, lúc trước vì muốn đề phòng rủi ro nên hắn học thuộc số của cả 2 bên.

Vài phút sau, mãi đến khi hắn nhớ ra số điện thoại của Lưu Đức Trụ, mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ hắn chỉ thiếu một chiếc điện thoại di động nữa thôi.

Nhưng khi Trương Thừa Trạch nhìn ngó xung quanh lại không thấy có chiếc điện thoại nào, chẳng lẽ những người ở thế giới trong không chơi điện thoại sao?

Chắc chắn là không, chuyện này giống điện thoại di động của mọi người đều bị tịch thu hơn.

Nhưng đúng lúc này, cánh cửa căn phòng chật trội bị người bên ngoài mở ra, bốn người đàn ông lực lưỡng được trang bị súng đạn đầy đủ bước vào, sau đó lạnh lùng nhìn quanh một vòng như đang quan sát một đàn lợn.

Tất cả những người trong phòng quay sang nhìn nhau, có người hoảng hốt đứng dậy hỏi:

"Các ngươi là ai? Tô Hành Chỉ đâu!"

Bên ngoài, một ông già gầy gò để râu cá trê, chắp hai tay sau lưng, cười tủm tỉm đi thong thả vào phòng:

"Tô Hành Chỉ đã bán các ngươi cho ta, từ hôm nay trở đi, các ngươi đã trở thành tài sản của ta."

"Thường Bình?! sao Tô Hành Chỉ dám làm như vậy!"

Có người nhận ra lão già gầy quắt để râu cá trê là ai, sau đó trợn mắt nhìn:

"Không phải hắn nói bản thân rất có uy tín sao? !"

"Làm gì có thương nhân chợ đen nào có uy tín?”

Lão già Thường Bình nở nụ cười:

"À, cũng đúng....Tô Hành Chỉ đúng là ngoại lệ, hắn rất có uy tín. Nhưng các ngươi đã trả phí che trở cho hắn chưa? Các ngươi chiếm cả một căn phòng an toàn, nhưng lại không trả đồng nào cho hắn, nếu bị phát hiện chứa chấp các ngươi thì hắn nhất định sẽ bị Hằng Xã tiêu diệt, nếu không bán các ngươi thì hắn phải làm gì mới thu lại số tiền đã bỏ ra."

Có người lẩm bẩm:

“Tô Hành Chỉ còn nói tịch thu điện thoại của chúng ta để phòng khi chúng ta liên lạc với người khác sẽ để lại dấu vết, hóa ra hắn đã có ý định bán chúng ta từ lúc đó!"

Bây giờ Trương Thừa Trạch đã hối hận lắm rồi, hắn không biết Thường Bình là ai, nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của những người khác cũng biết đối phương không phải người tốt lành gì.

Thường Bình đưa tay vuốt ria mép rồi cười nói:

"Tranh thủ thời gian lấy nội tạng của họ đi, chúng ta phải bán số nội tạng này thật nhanh. Nhất định phải bán hết họ trước khi Hằng Xã tìm được, nếu không chúng ta sẽ mất trắng số tiền cho đơn hàng này."

Thường Bình quan sát từng người như đang nhìn từng món hàng trên kệ.

Mùi mồ hôi, mùi chân thối trong phòng cũng không thể khiến đối phương bớt hưng phấn.

Mà sau khi Trương Thừa Trạch nghe thấy những gì hắn vừa nói đã hiểu ra: Hắn muốn bán nội tạng của họ!

Hắn không biết, lão già Thường Bình này chính là kẻ buôn bán nội tạng người và nội tạng mô phỏng sinh vật lớn nhất trong chợ đen thành phố số 18, hắn còn nổi tiếng trong giới là người rất độc ác.

Trương Thừa Trạch thầm tuyệt vọng, bây giờ hắn chỉ mong mình có thể sống sót qua 168 giờ, khi đó hắn mới có cơ hội đi tìm Hồ Tiểu Ngưu, Lưu Đức Trụ, Trương Thiên Chân để cầu cứu!

Nhưng Trương Thừa Trạch đang nghĩ một chuyện, cấy ghép nội tạng là chuyện rất phực tạp, nếu bên cho và bên nhận không tương thích thì rất dễ xuất hiện phản ứng đào thải dẫn đến hoại tử nội tạng.

Cho nên, nếu nội tạng của hắn chưa tìm được người thích hợp thì có lẽ hắn sẽ có thể sống sót qua 7 ngày này!

Thế giới trong lúc này đang có bão tuyết, Khánh Trần đang ngồi trong xe bay, xe bay dần dừng lại trước cửa sàn đấu Hải Đường, sau đó đứng im như đang đợi ai đó.

Hắn quan sát đám người bên ngoài qua lớp cửa kính, dù tuyết rơi rất lớn cũng không thể ngăn những người này đi hưởng thụ cuộc sống xa hoa về đêm.

Đám vũ nữ mặc sa y mỏng đứng trong tủ kính trước cửa hội sở, như những vật phẩm đắt đỏ được trưng bày trước cửa ra vào cũng các trung tâm thương mại xa hoa ở thế giới ngoài.

Trên đường, có những người đàn ông đã uống say mèm cầm chai rượu đi lung tung trong mà đên, được một đoạn thì ngã trên mặt tuyết.

Sau đó những người bảo vệ của sàn đấu sẽ dùng xe đẩy đem họ đi, những người này phải bảo đảm khách hàng của mình không bị trộm nội tạng.

Lúc này, mọi người vẫn chưa biết Trương Thừa Trạch đã gặp nguy hiểm.

Nhưng đã hơn ba tiếng kể từ khi xuyên qua đến giờ, đối phương vẫn chưa liên lạc với Lưu Đức Trụ, cũng không xuất hiện ở khu thứ bốn.

"Ngươi định dùng biện pháp ngu ngốc này để chờ Trương Thừa Trạch tự xuất hiện sao? Tuy Hồ Tiểu Ngưu nói hắn nhất định sẽ đến khu thứ bốn, nhưng hắn không nói chắn chắn là đêm nay."

Nhất tò mò hỏi:

"Nhưng ngươi không còn nhiều thời gian nữa, ngươi biết hai ngày nữa sẽ phải về trang viên lưng chừng núi mà."

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Nhưng vấn đề là ngay cả ngươi cũng không tìm thấy, ta đã đồng ý trả tiền cho ngươi mà ngươi vẫn không tìm thấy."