"Ta cũng rất bất ngờ ."
Nhất nói:
"Ta đã tra được hồ sơ của hắn trong ủy ban quản lí an ninh liên bang, hắn làm việc cho Ác Quỷ xã, là một trong số những người tham gia vây công Hằng Xã. Nhưng ta không tra được vị trí của hắn bây giờ, có lẽ có ai đó rất chuyên nghiệp giúp hắn ẩn nấp rồi…."
"Rất chuyên nghiệp? Chuyên nghiệp đến mức ngay cả ngươi cũng không tìm được?"
Khánh Trần nghi hoặc.
"Đúng, tất cả camera ở ba khu dưới đều bị các câu lạc bộ đập vỡ, cứ lắp mới lại bị đập đến hơn hai mươi lần, liên bang muốn tiết kiệm chi tiêu nên không muốn thay mới nữa, vì dù có thay mới cũng lại bị đập vỡ."
Nhất nói:
"Cho nên nếu có ai đó dẫn Trương Thừa Trạch đến một nơi nào đó ở ba khu dưới để ẩn nấp, nếu muốn tìm hắn phải tốn một khoảng thời gian."
Khánh Trần cạn lời, một thế giới khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, sao ba khu dưới lại biến thành nơi tội phạm hoành hành như những xóm ngèo ở Brazil hay Mexico thế này.
Nhất nói:
"Đương nhiên, nếu chỉ là người bình thường thì ta nhất định sẽ tìm được. Nhưng người bảo vệ hắn lần này rất chuyên nghiệp, tên đó đã xóa sạch tất cả các manh mối để lại."
"Vậy có bao nhiêu người chuyên nghiệp như vậy trong cả thành phố số 18?"
Khánh Trần hỏi.
"Khoảng hơn mười người, những người đó hầu như là những con buôn lớn trong chợ đen."
Nhất đáp.
"Những con buôn lớn trong chợ đen....."
Khánh Trần chợt nhớ một chuyện:
"Tô Hành Chỉ có tính là con buôn lớn trong chợ đen ở thành phố số 18 không?"
"Ừ, hắn là một kẻ khá uy tín trong chợ đen."
Nhất nói:
"Thế nào, ngươi định đi tìm Tô Hành Chỉ hỏi thăm sao? Ta nghĩ ngươi không nên đi, vì ngươi không biết nhân phẩm của một tên thương nhân trong chợ đen tồi tệ như thế nào. Họ là những kẻ cùng hung cực ác, không quan tâm đến đạo đức con người."
Khánh Trần lại nghĩ những gì nàng nói không đúng, nếu hắn ta không có đạo đức thì sao Lý Thúc Đồng lại giao một nhà Tần Đồng, Tần Thành, Tần Dĩ Dĩ cho hắn sắp xếp, hơn nữa, những người Tần gia còn là bạn thân của Lý Thúc Đồng.
Hắn có nên đi tìm Tô Hành Chỉ không? Khánh Trần suy tư.
Nhất đột nhiên nói:
"Nếu Trương Thừa Trạch là rơi vào tay những người này thì có lẽ bây giờ hắn đã không còn hình người rồi..... Ngươi sẽ không thể tưởng tượng nổi nơi đó tàn nhẫn như thế nào."
Khánh Trần thờ ơ:
"Không tìm thấy cũng không sao, chỉ mong hắn sẽ hành động thông minh một chút, nếu thật sự gặp nguy hiểm cũng phải sống sót qua bảy ngày rồi nói."
"Ta đã nói rõ rồi mà, bây giờ chắc chắn hắn đang gặp nguy hiểm nên không thể xuất hiện ở khu thứ bốn được. "
Nhất:
"Ngươi không cần chờ ở đây làm gì."
"Ta chưa nói mình đang chờ Trương Thừa Trạch mà."
Khánh Trần bình tĩnh nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu nhớ lại tất cả những hình ảnh mình đã từng nhìn thấy trong vòng 3 giờ gần đây.
Khánh Trần đột nhiên nhớ ra một chuyện rất không bình thường.
Hắn phát hiện trong 3 tiếng có bốn thanh niên mặc áo khoác da, đi qua đi lại bảy tám lần trong khu phố trước mặt.
Bốn người này không đi thành một đoàn mà tách ra từng người một, chỉ khi họ gặp nhau mới khẽ lắc đầu.
Bốn người nhìn rất bình thường nhưng liên tục nhìn ngó xung quanh, không biết đang tìm cái gì.
Khánh Trần suy nghĩ một lúc, sau đó đưa tay chỉnh lại âu phục rồi đột nhiên mở cửa xuống xe, khi vừa bước ra, gương mặt hắn cũng biên thành Trương Thừa Trạch.
Hắn bình tĩnh đi lên chặn đường một người trong số đó rồi thì thầm nói nhỏ:
"Các ngươi đang tìm gì ở chỗ này?"
Hai mắt thanh niên kia sáng lên:
"Cuối cùng cũng tìm được ngài, sao ngài không liên lạc với chúng ta ngay sau khi xuyên qua!"
Khánh Trần hùng hồn bao biện:
"Ta không yên tâm về các ngươi không được sao, ta phải quan sát một thời gian xem các ngươi có đủ tư cách bảo vệ ta không, những người khác đâu?"
Người thanh niên gọi một cuộc điện thoại bảo ba người kia đến tụ tập cùng một chỗ.
Trong xe bay, Nhất lẩm bẩm nói:
"Làm thế này cũng được sao, vật cấm kỵ ACE-005 bắt đầu phát huy tác dụng rồi....."
Nàng không ngờ, Khánh Trần ngồi đúng 3 tiếng ở chỗ này không phải để đợi Trương Thừa Trạch, mà vì tìm những người đoạt mối làm ăn của Bạch Trú!
Bây giờ Nhất đã hiểu suy nghĩ của Khánh Trần, dù việc không tìm thấy Trương Thừa Trạch khiến hắn cảm thấy khá tiếc nuối, nhưng trừng trị những người cướp mối làm ăn của Bạch Trú cũng là một trong những việc quan trọng cần làm.
Lúc này, Khánh Trần đứng trong gió tuyết nhìn ba người còn lại:
"Nhìn bốn người các ngươi thật chật vật, sao lúc trước các ngươi không nói sớm. Nếu biết trước các ngươi vô dụng thế này thì ta đã thuê tổ chức khác rồi."
Một thanh niên vội vàng nói:
"Ông chủ Trương, làm gì có ai đi dưới mưa tuyết dày như vậy mà không chật vật? Ngài cũng không thể thuê tổ chức khác, không phải chúng ta đã nói, tổ chức kia còn không bảo vệ nổi chính họ thì lấy gì đi bảo vệ ngài?"
Một thanh niên khác nói:
"Hơn nữa, bây giờ Lưu Đức Trụ vẫn đang trong ngục giam, hắn làm sao chạy ra bảo vệ ngươi được, có khi hắn chỉ muốn lừa ngài đến chợ đen, sau đó bán cho những tên chuyên buôn nội tạng lấy tiền."
"Đúng vậy, họ còn yêu cầu ngài cắt đứt mọi thông tin liên lạc, không được liên hệ với bất kì ai, ngay cả bạn bè thân thiết của ngài cũng không được, ta nghĩ họ có ý đồ gì đó nên mới buộc ngươi làm thế!"