Tổ vai phụ ba người của nhóm Bạch Trú làm rất tốt bổn phận.
Sáng sớm, Hồ Tiểu Ngưu gõ cửa phòng Khánh Trần.
Khánh Trần mệt mỏi rời giường, vết thương hôm qua khiển thương thế cả người lại nặng thêm, vốn có thể nghỉ ngơi thêm một ngày nhưng hắn không muốn.
Nhóm Bạch Trú vừa thành lập không lâu, mọi chuyện đang diễn ra rất đúng tiến độ, tiết tấu này không thể bị mình làm gián đoạn.
Hắn thay quần áo thể thao xong thì đi ra ngoài, bên ngoài hành lang đã phủ đầy tuyết trắng.
Chỉ trong một đêm, thế giới đã biến thành màu trắng.
Hồ Tiểu Ngưu hưng phấn nói:
“Kể từ khi bắt đầu dậy sớm chạy bộ buổi, ta không những không mệt mỏi mà còn cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.”
“Đây là chuyện tốt.”
Khánh Trần gật đầu.
Hồ Tiểu Ngưu cười nói:
“Bạn học Khánh Trần, hôm nay để ta chạy đầu đi, ngày mai để Nam Canh Thần, ngày kia để Trương Thiên Chân.”
“Vì sao?”
Khánh Trần hơi tò mò.
Hồ Tiểu Ngưu nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu không biết ngươi còn đang bị thương thì ta có thể yên tâm thoải mái để mình ngươi đi chắn gió. Nhưng bây giờ đã biết rồi, chúng ta là bạn của ngươi, nên muốn giúp ngươi chia sẻ một chút, cho đến khi vết thương của ngươi lành hẳn mới thôi.”
Trương Thiên Chân đứng bên cạnh cũng nói:
“Bạn học Khánh Trần, chẳng phải đây chính là ý nghĩa của từ bạn bè sao? Bọn ta không thể dựa vào ngươi mãi được. Chỉ khi chúng ta biết san sẽ khó khăn với nhau thì tổ chức mới phát triển tốt được."
Khánh Trần tim lặng một lát, sau đó nỏ nụ cười ròi nói: "Được, vậy hôm nay để Tiểu Ngưu chạy đ
….
Thời gian đếm ngược 1:00:00.
Chỉ còn bốn tiếng nữa đến giờ xuyên qua, đây cũng là khoảng thời gian Trương Thiên Chân và Hồ Tiểu Ngưu hẹn Trương Thừa Trạch đến giao tiền.
Sau khi đàm phân, họ quyết định mỗi tuần sẽ thu 1 triệu tiền mặt , trước khi xuyên qua trả 500.000, sau khi an toàn trở về trả nốt 500.000.
Trước khi Lưu Đức Trụ đi lấy lấy tiền mặt, Khánh Trần còn dặn dò hắn vài chuyện.
Trong nhóm Bạch Trú.
Ông chủ:
"Lưu Đức Trụ, lúc đi lấy tiền phải chú ý an toàn, lấy tiền xong thì để ở nhà ngươi."
"Đã rõ, cảm ơn ông hủ đã quan tâm."
Lưu Đức Trụ đáp:
“Ta không sao."
Khánh Trần im lặng một lúc, thật ra điều hắn muốn nói với Lưu Đức Trụ là, chú ý an toàn cho tiền, không phải an toàn cho ngươi.....
Chẳng qua, hắn cũng không tiện sửa lại lời nói, dù sao bây giờ Lưu Đức Trụ đã trung thành tuyệt đối, không thể khiến người ta bị tổn thương, hơn nữa hắn còn phải giữ mặt mũi của một ông chủ nữa.
Ông chủ:
"Trong chuyện này, tiền bạc không quan trọng, Lưu Đức Trụ nhất định phải nói rõ những điều cần chú ý với Trương Thừa Trạch, nếu hắn không chấp nhận, thì chúng ta không nhận vụ làm ăn này nữa."
Những điều cần chú ý chính là ba quy ước, Khánh Trần không muốn vì tiền mà đẩy Bạch Trú vào nguy hiểm.
Cho nên, sau khi Trương Thừa Trạch đến thế giới trong, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của Bạch Trú...
Đầu tiên, Trương Thừa Trạch không thể tự ý hành động, trước khi hắn làm gì nhất định phải được sự đồng ý của Lưu Đức Trụ, muốn đi đâu cũng phải để Lưu Đức Trụ kiểm tra trước.
Thứ hai, sau khi Trương Thừa Trạch xuyên qua không được phép tự ý kết bạn với ai, không thể tùy tiện nói chuyện với người khác, để tránh lộ ra thân phận người du hành của mình, khiến các tập đoàn chú ý.
Cuối cùng, trong tuần đầu tiên Trương Thừa Trạch xuyên đên tạm thời không thể vào khu thứ tư, vì đó là nơi nguy hiểm nhất trong ba khu giữa, cho dù có Lưu Đức Trụ bảo vệ, nhưng nếu có người bắn tỉa cũng không ai chịu trách nhiệm được.
Dặn dò xong những chuyện này, Lưu Đức Trụ lập tức xuất phát đến nơi gặp mặt.
Khánh Trần nhắm mắt nằm trên ghế sa lon, yên lặng chờ đợi kết quả.
"Trần ca, ngươi đang lo lắng sao?”
Nam Canh Thần hỏi.
"Ừ, không biết vì sao gặp khó khăn quen rồi, bây giờ mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi khiến ta cảm thấy không ổn lắm.”
Khánh Trần nói:
"Trương Thừa Trạch là người làm ăn, hắn sẽ không tin tưởng đặt toàn bộ tính mạng mình lên người chúng ta."
Nam Canh Thần nhìn hắn:
"Trần ca, nếu lần hợp tác này không thành công thì ta và Tiểu Đồng Vân vẫn có thể tiếp tục mang vàng thỏi về, vẫn có thể gom đủ tiền mua nhà."
"Hai chuyện này không giống nhau.”
Khánh Trần lắc đầu:
"Bạch Trú cũng cần có công việc tử tế, phải có mục tiêu phấn đâu, mà các thành viên Bạch Trú phải cùng nhau chiến đấu để hoàn thành mục tiêu này. Nếu mọi người không đoàn kết một lòng thì tổ chức này sẽ sớm ta rã."
Giống như hôm qua, khi đối mặt với sự uy hiếp từ người nắm giữ Con Tem Ác Ma, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đoàn kết với nhau là điều đáng mừng, Lưu Đức Trụ chứng minh được bản thân mình có dũng khí, cũng là điều đáng mừng.
Mỗi thành viên trong Bạch Trú đều không hoàn hảo, họ cần thời gian để trưởng thành.
Nhưng đúng lúc này, Lưu Đức Trụ bỗng nhiên nhắn vào trong nhóm:
"Ông chủ, ta đã gặp được Trương Thiên Chân và Hồ Tiểu Ngưu, nhưng xảy ra chút vấn đề."
Ông chủ:
"Trương Thừa Trạch tìm được những người du hành khác? Sau đó định hợp tác với họ đúng không?"
Lưu Đức Trụ kinh ngạc:
"Ông chủ đúng là liệu sự như thần!"
Nam Canh Thần cũng nhìn Khánh Trần, đối phương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hay đang suy nghĩ vì sao lại xảy ra chuyện này?
Không Sợ Khó Khăn Trương Thiên Chân giải thích:
"Bây giờ Trương Thừa Trạch đang ở khách sạn Hoa Dương tại Lạc thành, bọn ta vừa đến nói với hắn một vài điều cần chú ý, nhưng hắn cảm thấy có quá nhiều yêu cầu, thậm chí còn nghi ngờ chúng ta có thể bảo vệ được hắn không....."