Khánh Trần hơi sửng sốt, nhíu mày, đối phương cảm thấy Bạch Trú quá cẩn thận, nên nghĩ không có thực lực sao?
Hay là hắn làm ông chủ lớn nên tự do quen rồi, bây giờ không coi ai ra gì.
Bây giờ đến thế giới trong còn phải nghe theo Bạch Trú, cái này không cho làm, cái kia không cho làm, thế nên mới không muốn hợp tác.
Không Sợ Khó Khăn:
“Chúng ta vừa mới biết tin, ngay từ lúc đầu Trương Thừa Trạch không chỉ liên lạc với mỗi tổ chức chúng ta, mà còn tìm những người khác ở Lạc thành. Hắn nói những người kia hứa hẹn sẽ để hắn tùy ý ra vào ba khu trên, ngoài ra cũng có thể đến bất cứ nơi nào hắn muốn, có thể đi xem hắc quyền, có thể ba khu dưới trải nghiệm cuộc sống của người nghèo, có thể đi nghịch súng....Đối phương miêu tả thế giới trong rất tốt đẹp, ngoài ra họ còn nói mình quen người của ủy ban quản lý an ninh, nên sau khi so sánh, Trương Thừa Trạch đã chọn bên kia."
Khánh Trần cảm thấy rất kỳ lạ:
"Trương Thừa Trạch không biết các ngươi và Lưu Đức Trụ cùng thuộc một tổ chức sao? Hơn nữa, hắn cũng là người thông minh, chẳng lẽ không biết thế giới trong không hề tốt đẹp như những gì họ nói, hắn đâu phải kẻ ngốc."
Với lại, theo góc nhìn của những người khác, việc Lưu Đức Trụ có liên quan đến kỵ sĩ càng đáng tin hơn mới đúng chứ.
Không Sợ Khó Khăn:
"....Ông chủ, đối phương nói ngươi đứng đầu tổ chức Kỵ Sĩ là Lý Thúc Đồng đã chết, Hằng Xã còn bị câu lạc bộ khác vây quét, nếu hắn đi theo chúng ta sẽ không an toàn. Hắn nói chúng ta đã mất chỗ đứng ở thế giới trong, nên không lo nổi an toàn cho bản thân, huống chi lo cho hắn."
Khánh Trần bó tay rồi, đây là con dế nhũi chạy từ đâu đến, thậm chí tin tức cũng không biết chính xác.
Cho nên, những người du hành cướp mối làm ăn chính là đám người tin chuyện Lý Thúc Đồng giả chết, thậm chí đối phương còn không biết Hằng Xã đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, trở thành câu lạc bộ lớn nhất trong thế giới ngầm của thành phố số 18.
Loại người này....Dám cướp mối làm ăn của họ.
Đừng nói đến việc bảo đảm an toàn cho Trương Thừa Trạch, Khánh Trần cảm thấy an toàn của chính những tên này còn không được đảm bảo.....chắc chắn có vấn đề.
"Các ngươi có nhìn thấy những người du hành cướp mối làm ăn của chúng ta không?”
Khánh Trần hỏi.
"Không, Trương Thừa Trạch hẹn riêng chúng ta và họ."
Dũng Cảm Ngưu Ngưu nói :
"Ta đã gọi điện thoại cho cha ta, nhờ hắn khuyên Trương Thừa Trạch một chút, nhưng cha ta nói, Trương Thừa Trạch là một người vô cùng tự tin, hắn luôn tin vào phán đoán của mình, nên chúng ta không thể thay đổi được."
Khánh Trần biết, Trương Thừa Trạch đưa ra quyết định này không phải do đối phương ngu xuẩn, mà vì rất nhiều người đều nghĩ Lý Thúc Đồng đã chết.
Vì khi những người bình thường nhìn thấy Thần Minh Quyền Trượng, tất nhiên sẽ nghĩ Lý Thúc Đồng chắc chắn phải chết.
Sau khi Lý Thúc Đồng chết, chắc hẳn những người có quan hệ với hắn đều bị các tập đoàn giải quyết, tranh chấp quyền lực xưa nay đều là vậy, nếu chọn sai chỗ đứng lúc này sẽ khó mà cứu vãn được.
Khánh Trần dùng thân phận ông chủ lạnh nhạt nói vào nhóm Bạch Trú:
“'Không Sợ Khó Khăn, việc này ngươi thấy thế nào?"
Trong lòng Trương Thiên Chân bỗng nhiên hiểu ra, ông chủ biết mọi ý tưởng hắn đưa ra đều rất độc ác, bây giờ còn cố tình hỏi ý kiến mình, rõ ràng muốn mình đứng ra nói chuyện hại người.
Làm như vậy, danh tiếng độc ác đều do Trương Thiên Chân gánh hết, ông chủ chỉ khiêm tốn nghe theo đề nghị của hắn mà thôi.
Chẳng qua, khiên chắn cho Ông chủ cũng không mất mặt, Trương Thiên Chân quả quyết nói:
"Ông chủ, ta thấy Trương Thừa Trạch rất có hứng thú với cuộc sống về đêm của khu thứ tư, nên chắc chắn hắn sẽ đến đó. Ta sẽ gửi ảnh của Trương Thừa Trạch vào trong nhóm, đến lúc đó ngài sắp xếp mấy cao thủ như Lưu Đức Trụ và Băng Nhãn đến đó, cho họ thử 'Nếm trải sự đời' ."
Ông chủ:
"Ừm, vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi."
Trương Thiên Chân mừng thầm, cuối cùng mình cũng có đất dụng võ!
Băng Nhãn:
"Ông chủ, lần này để mình ta đi là đủ rồi, Lưu Đức Trụ không thích hợp xuất hiện. Dù sao chúng ta vẫn muốn nhận vụ làm ăn này, nếu Trương Thừa Trạch phát hiện Lưu Đức Trụ cố ý phá hoại những người bảo vệ của hắn, khi đó hắn sẽ chống trả. Cho nên, ta sẽ cho mấy người du hành kia thư nếm trải sự đời, Lưu Đức Trụ, ngươi cứ đưa phương thức liên lạc ở thế giới trong cho Trương Thừa Trạch, sau đó đợi hắn liên lạc với ngươi là được."
Ông chủ:
"Ừ, suy nghĩ rất chu đáo, cứ quyết định vậy đi, Lưu Đức Trụ nhớ chú ý điện thoại."
"Vâng, Ông chủ.”
Lưu Đức Trụ trả lời.
Đến đây, mọi chuyện đã đàm phán xong mọi chuyện.
Tất cả mọi người trong nhóm đều biết Băng Nhãn chính là Khánh Trần, cũng biết chiến tích chói lọi của Khánh Trần trên núi Lão Quân.
Cho nên khi mọi người biết Khánh Trần đứng ra giải quyết vấn đề, đều bắt đầu mặc niệm cho mấy người du hành cướp mối làm ăn của Bạch Trú.
Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần ngồi bên cạnh:
"Sau khi xuyên qua, ta sẽ phải đi xử lý chuyện của Trương Thừa Trạch trước, khi nào xong ta mới về trang viên lưng chừng núi."