Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 584: Tan Họp




Khánh Trần hậm hực nói, thử nghiệm điều kiện thu nhận thất bại.

Nhất nói:

“Cũng tạm, xem như bộ tóc của Nam Canh Thần được bảo vệ Hơn nữa, lúc trước ta nghĩ ngươi chỉ có thể khiến kẻ địch ghê tởm, không ngờ ngươi cũng có thể khiến vật cấm kỵ ghê tởm được, đáng học hỏi.”

Khánh Trần không thèm để ý tới nàng.

Đêm nay hắn vẫn có thu hoạch khác, ít nhất thì hiệu quả thủ nghiệm súng bắn tỉa tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.

Nếu hắn chỉ là siêu phàm giả cấp E bình thường thì không thể khống chế chiến trường như hôm nay.

“Trước khi ta có thể trở thành cường giả, thì chỉ có thể trông cậy hết vào trí tuệ của mình thôi.”

Khánh Trần thở dài.

Hắn từng nghe Lý Thúc Đồng nói có một nhóm người tu hành ở thế giới trong muốn thể hiện sự đặc biệt của mình và sự thần bí của giáo phải nên khinh thường việc sử dụng vũ khí hiện đại.

Lúc ấy, trong lòng Khánh Trần nghĩ thầm, mấy kẻ nào bị ngu sao.

Lý Thúc Đồng cũng đồng ý với quan điểm của Khánh Trần, hắn nói: Ngay cả những dã nhân ở Hỏa Đường cũng sử dụng vũ khí hiện đại, không biết đầu óc của đám người tu hành kia có bị làm sao không.

Khánh Trần cởi áo ra, hình nắm đấm xanh tím hiện rõ trên ngực hắn.

Bây giờ hắn rất muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng không thể vì hắn vẫn còn việc cần làm.

Trong nhóm Bạch Trú.

Ông chủ:

“Chắc mọi người cũng nghe ngóng được chút tin tức về chuyện xảy ra đêm này, thậm chí những ai ở gần còn nghe thấy cả tiếng súng. Mọi người ở đây đều ngồi trên một chiếc thuyền nên phải biết một vài tin tức.”

Ông chủ:

“Tối nay là trận chiến đầu tiên giữa tổ chức Bạch Trú chúng ta và người nắm giữ Con em Ác Ma, ta tin rất nhiều người ở đây từng nhận được thư quấy rối hoặc uy hiếp. Chúng ta là những người giành chiến thắng đêm nay, họ tổn thất thảm trọng.”

Một Con Vịt Nhỏ:

“Vỗ tay!”

Tiểu Phú Bà:

“Bốp bốp bốp bốp bốp.”

Đại Phú Ông:

“Bốp bốp bốp bốp bốp.”

Khánh Trần không còn gì để nói, bây giờ có cả người phụ họa cho hắn nữa sao.

Quan trọng nhất là, Nhất cũng tham gia náo nhiêth.

Ông chủ:

”Đầu tiên, tối nay phải cảm ơn Một Con Vịt Nhỏ, Lưu Đức Trụ, Ngưu Ngưu Dũng Cảm, Không Sợ Khó Khăn, Băng Nhãn đã giúp đỡ, trong kế hoạch vốn không có Ngưu Ngưu và Không Sợ Khó Khăn, nhưng hai người họ đã dũng cảm giúp đỡ bạn bè, mọi người nên học tập tinh thần này. Chúng ta cùng thuộc một tổ chức, nếu sau này gặp khó khăn phải bết giúp đỡ lẫn nhau, nếu không tổ chức còn tồn tại làm gì nữa.”

Ông chủ:

“Thứ hai, cảm ơn Lưu Đức Trụ và Băng Nhãn đã chi viện trong lúc chiến đấu, biểu hiện dũng cảm của hai người trong trận chiến này cũng đáng để người khác học tập. Nếu không có Băng Nhãn thì có lẽ bây giờ ta không ở đây để nói chuyện với mọi người, nếu không có Lưu Đức Trụ thì có lẽ ta đã bị bắt.”

Băng Nhãn:

“Ông chủ, đây là việc ta nên làm.”

Lưu Đức Trụ:

“Ta cũng vậy.”

Thực ra Lưu Đức Trụ cũng rất nghi nhờ, thì ra đêm nay Băng Nhãn cũng ở đó, nhưng sao mình không nhìn thấy đối phương, ngưởi đứng trong lối thoát hiểm rốt cuộc là Băng Nhãn hay ông chủ nhỉ?

Lúc này, Thu Tuyết mới yếu ớt hỏi:

“Ông chủ, tối nay ta chẳng giúp được gì cho mọi người, bây giờ có việc gì cần ta giúp không.....Ta vẫn chưa làm được gì từ lúc gia nhập tổ chức đến nay.”

Khánh Trần ngẫm nghĩ một lát, hắn biết vì sao Giang Tuyết cảm thấy thấp thỏm, khi những người không phải làm gì nhìn thấy người khác phải vất vả khổ cực sẽ cảm thấy rất áy náy.

Ông chủ:

“Thu Tuyết, lần xuyên qua tiếp theo, ta cần ngươi lấy danh nghĩa của ta đi thuê một căn nhà cho ba người ở khu thứ tư, sau đó địa chỉ và mật khẩu cho Lưu Đức Trụ.”

“Được được.”

Giang Tuyết vui vẻ:

“Ta có rất nhiều tiền ở thế giới trong nên có thể thuê một căn nhà khá tốt cho họ!”

Tiểu Phú Bà:

“Chị Thu Tuyết là mỹ nữ tốt bụng!”

Thu Tuyết ngờ vực:

“Ngươi từng gặp ta sao?”

Ý Giang Tuyết là: Nếu ngươi chưa gặp thì sao biết ta là mỹ nữ?

Tiểu Phú Bà vội nói:

“Chúng ta chưa gặp nhau nhưng chỉ nghe cái tên Thu Tuyết đã biết ngươi chắc chắn là người rất xinh đẹp rồi.”

Thu Tuyết hơi xấu hổ:

“Thì ra là vậy, khiến ngươi thất vọng rồi, nhan sắc của ta rất bình thường.”

Khánh Trần cảm thấy buồn cười, nếu nhan sắc của Giang Tuyết là bình thường, thì phần lớn phụ nữ trên thế giới này đều không đạt tiêu chuẩn.

Chẳng qua điều khiến hắn càng buồn cười hơn chính là, suýt nữa Tiểu Đồng Vân đã bị lộ!

Không biết vì sao Khánh Trần cảm thấy bản thân luôn chờ giây phút Tiểu Đồng Vân xấu hổ trước mặt mọi người, chuyện này thật khiến người ta mong đợi.

Vì ông bà ngoại đều đã về Trịnh thành nên Lý Đồng Vân được về phòng ngủ của mình, trên trán nàng lúc này đã đầy mồ hôi lạnh.

Bây giờ nàng mới hiểu thế nào gọi là nói nhiều chắc chắc sẽ lộ sơ hở.

Khánh Trần thấy trong nhóm không còn chuyện gì khác.

Ông chủ:

“Tan họp.”

Một Con Vịt Nhỏ:

“Thực hiện tinh thần của hội nghị!”

Tiểu Phú Bà:

“Thực hiện tinh thần của hội nghị!”

Đại Phú Ông:

“Thực hiện”