Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 583: Con Rắn Nhỏ




Thời gian đếm ngược 24:00:00.

Trong căn phòng nhỏ trên đường Hành Thự.

Khánh Trần quay lại phòng ngủ của mình rồi khó nhọc nằm xuống, tuy năng lực tự lành của siêu phàm giả hơn xa người bình thường, nhưng không biết lần này hắn phải mất bao lâu mới hồi phục được.

“Nhất, có đó không?”

Khánh Trần hỏi.

“Ta đây.”

Giọng nói của Nhất truyền vang lên từ trong điện thoại di động.

“Ngươi đã từng nhìn thấy rất nhiều Kỵ Sĩ đúng không?”

Khánh Trần tò mò hỏi:

“Vậy ngươi có biết hệ thống tu luyện của Kỵ Sĩ không?”

“Biết.”

Nhất đáp:

“Cửa thứ nhất của Sinh tử Quan là rèn luyện cơ bắp, cửa thứ hai của Sinh tử Quan là rèn luyện da thịt, cửa thứ ba của Sinh tử Quan là rèn luyện xương cốt, hạng thư tư của Sinh tử Quan là rèn luyện làn da, cửa thứ năm của Sinh tử Quan là rèn luyện chân khí, cửa thứ sáu của Sinh tử Quan là chân khí đại thành, cửa thứ bảy sẽ bước vào cảnh giới siêu phàm thoát tục, trở thành Bán Thần.”

Bảy hạng này lần lượt tương ứng với các cấp F, E, D, C, B, A, S, sau khi vượt qua mỗi hạng Sinh tử Quan, khóa gien đều sẽ khác đi một chút.

Sau cùng, cơ thể người sẽ được rèn luyện đến mức hoàn mỹ ở cấp C, sau đó khi đến cấp B sẽ xuất hiện chân khí thần bí, đến cấp A thì chân khí sẽ viễn mãn.

Khánh Trần tò mò:

“Làm sao để xác định khi nào thì chân khí viên mãn?”

“Khi chân khí có thể truyền khắp cơ thể.”

Nhất trả lời:

“Bộ phận nào trên người ngươi bây giờ có khí?”

“Hai tay.”

Khánh Trần nói:

“Những lúc bình thường không cần đến, chân khí đều núp trong cánh tay, cũng không xuất hiện ở chỗ khác.”

“Ừ, đợi đến khi xương cốt toàn thân của ngươi đều ẩn chứa chân khí, nghĩa là nó đã truyền khắp cơ thể, sau đó sẽ có một quá trình biến từ lượng thành chất.”

Nhất đáp:

“Nhưng trình tự các bước của ngươi chẳng giống mọi người chút nào, lại còn xuất hiện chân khí trước…”

Khánh Trần thầm tự nhủ, nếu theo trình tự bình thường thì việc tiếp theo hắn phải làm là rèn luyện xương cốt.

Đến lúc đó, xương cốt của mình sẽ không dễ gãy như bây giờ.

Ít nhất có thể cứng cáp hơn một chút.

Nhất hỏi:

“Được rồi, thật ra Sinh tử Quan cũng không bắt buộc phải khiêu chiến theo thứ tự. Cho nên, ngươi định chọn hạng Sinh tử Quan nào để khiêu chiến tiếp theo?”

Khánh Trần nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Chung Cực Tín Nhiệm.”

Vẻ vẻ Nhất hơi bất ngờ:

“Hạng này không tính là thử thách khó khăn nhất, nhưng lại là khảo nghiệm dũng khí khó vượt qua nhất.”

Nàng nói đến đây thì đã hiểu vì sao Khánh Trần lại chọn “Chung Cực Tín Nhiệm”, vì.....từ trước tới nay, thiếu niên này chưa bao giờ thiếu dũng khí.

Khánh Trần không trả lời Nhất, mà nhìn cổ tay mình.

Hắn quan sát phần nhánh của Con Rối Giật Dây.

Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện phần nhánh đã dài thêm tận 3 mét.

Vì không muốn để lộ quá nhiều sơ hở nên đêm nay hắn chỉ hiến tế một tên cao thủ cấp C, để thử xem Con Rối Giật Dây có thay đổi gì không.

Kết quả thật khiến người khác ngạc nhiên.

Chuyện này khiến Khánh Trần hiểu một việc, thì ra thứ vật cấm kỵ quan tâm là chất lượng chứ không số lượng.

Xem ra, cấp C là một cái ngưỡng cửa, nếu hiến tế những người từ cấp C trở lên sẽ khiên Con Rối Giật Dây tăng trưởng rất nhiều.

Nếu tiếp tục như vậy, việc khống chế được người thứ hai đã không còn xa nữa.

Chẳng qua, Khánh Trần nghĩ tới đây lại thấy đau lòng, vì hai người hắn giết ở cấm địa số 002 lúc trước là Khánh Hoài và Tào Nguy đều là cao thủ cấp C đó.

Nếu lúc đó hắn biết có quy tắc này, chẳng phải bây giờ phần nhánh của Con Rối Giật Dây đã dài thêm 10m rồi sao?

Khánh Trần nghĩ cảm giác đau lòng này còn mãnh liệt hơn so với đau đớn trên người….

Chờ chút, hắn bỗng nghĩ đến một vấn đề, thứ hiến tế cho vật cấm kỵ ACE-019 được phân thành hai loại, một là linh hồn, một thứ khác là thể xác.

Như vậy, nếu tách rời thể xác và tinh thần thì vật hiến tế không nhất thiết phải đã chết.

Nghĩ đến đây, Khánh Trần lấy một cái kéo ra khỏi ngăn tủ rồi chạy tới phòng của Nam Canh Thần.

Trong phòng, Nam Canh Thần còn đang mải mê mua đồ trên mạng, bông nhiên bị Khánh Trần đè xuống cắt mất một nhúm tóc.

Nam Canh Thần ngơ ngác:

“Trần ca, ngươi làm gì thế?”

“Không có gì, ta chỉ lấy ít tóc về làm thí nghiệm.”

Khánh Trần lại về phòng mình.

Nam Canh Thần ngơ ngác:

“Vậy sao ngươi không cắt tóc mình ấy?”

Lúc này, Khánh Trần đã quay về phòng rồi cầm một nhúm tóc đặt bên miệng Con Rối Giật Dây, nhưng con rắn nhỏ vẫn không hề nhúc nhích, có vẻ không có chút hứng thú nào.

Nhất cảm khái:

“Từ khi thế giới trong sinh ra vật cấm kỵ cho đến nay, có lẽ ngươi là kẻ giàu trí tưởng tượng nhất mà ta từng gặp trong việc tìm ra các điều kiện thu nhận mới của vật cấm kỵ, não ngươi toàn nếp nhăn sao?”

Khánh Trần tức giận nói:

“Không thử thì làm sao biết được, vật cấm kỵ ACE-005 Đại Phúc rõ ràng là vật cấm kỵ cấp A nhưng vẫn chưa tiến vào nhị giai, chính vì các ngươi không dám thử nên mới thế!"

“Được rồi.”

Nhất thở dài.

Khánh Trần bắt đầu thuyết phục với Con Rối Giật Dây:

“Ngươi nhìn này, cái này thực ra cũng là một phần trên cơ thể người, tuy không ăn ngon bằng máu thịt, nhưng chúng ta cũng phải biết kết hợp chay mặn đúng không? Chay mặn kết hợp thì mới cân bằng dinh dưỡng được!”

Nhất:

“Lần đầu tiên ta thấy cái từ chay mặn kết hợp còn có thể dùng trong hoàn cảnh như thế này”

Con rắn nhỏ trong suốt bắt đầu động đậy, ánh mắt Khánh Trần sáng lên.

Nhưng con rắn nhỏ không biến nhúm tóc được hiến tế thành tro như trong tưởng tượng, mà làm một động tác nhổ nước miếng kỳ quặc với Khánh Trần.

Dường như Khánh Trần còn nghe thấy con rắn nhỏ phát ra âm thanh “Ọe!” đầy khinh bỉ.

“Không ăn chứ gì.”