Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 582: Đương Nhiên Là Thật




Tiểu Ưng nói:

“Ta thấy họ đã bị doạ sợ, lúc bắt họ, ai nấy đều trốn sau cột điện tử không dám ra ngoài, sợ còn có tay bắn tỉa giết người.”

Cảm giác áp bách này chỉ có tay bắn tỉa mới có thể mang đến

Lộ Viễn lại hỏi:

“Đo được khoảng cách chưa, sân thượng này cách mục tiêu bắn của hắn bao xa?”

“Khoảng cách là 1040 mét.”

Tiểu Ưng nói thầm một tiếng:

“Đội trưởng Lộ, đây không phải là một tay bắn tỉa bình thường. Ngươi xem tất cả những người trong phạm vi bắn của hắn đều mất mạng ngay trong một lần bắn, hơn nữa ở khoảng cách 1040 mét xa như vậy, mà hắn còn ngắm chuẩn bắn trúng bắp chân của côn đồ giữa hai chân Nam Canh Thần, quá kinh khủng.”

Lộ Viễn biết Tiểu Ưng có ý gì.

Độ chính xác đến 800 mét đã được coi như một tiêu chuẩn, đây là trình độ của đa số tay bắn tỉa, đúng là không có mấy ai có thể bắn trúng mục tiêu cách xa 1000 mét trở lên.

Hơn nữa lúc bắn mục tiêu đang chuyển động, độ bắn chính xác sẽ phải giảm xuống 600 mét, 400 mét.

Mà bây giờ, tay bắn tỉa xuất hiện đêm nay lại có thể bắn phát nào trúng phát đó trong 1000 mét, năng lực thành thạo điêu luyện này đủ để gọi là tay súng thần.

Lộ Viễn gãi đầu:

“Mọe nó, tay bắn tỉa lợi hại như vậy nhảy ra từ đâu không biết, đây chính là ông chủ của Lưu Đức Trụ sao? Hơn nữa sau bị người ta tìm thấy ở trên sân thượng, hắn còn giết hai người, một người là nổ súng chính diện bắn chết, một người bị cắt cổ. Đáng lẽ ra kiểu chết của hai người phải giống nhau chứ, có súng trong tay vì sao còn phải cắt cổ từ phía sau?”

“Thi thể bị người khác động vào rồi, cho nên không thể đoán được.”

Tiểu Ưng nói:

“Hẳn là trước khi tay bắn tỉa rời đi đã cố ý phá hủy hiện trường, không muốn để cho chúng ta biết được sự thật.”

Bị nổ súng bắn chết là bị Trần Tư Hằng bị Con Rối Giật Dây không chế.

Bị cắt cổ từ phía sau là Chu Dũng tới đây để tìm kiếm tay bắn tỉa.

Khánh Trần không muốn để người ta nhận ra Trần Tư Hằng từng bị khống chế, cho nên trước khi đi còn làm rối loạn hiện trường.

Lộ Viễn ngẫm nghĩ rồi nói:

“Đi, xuống tầng xem hiện trường khác.”

Nói rồi, hắn quay người đi đến cầu thang phía sau, bước theo dấu chân xuống tầng của Khánh Trần trước đó.

Đến tầng thứ tư, Lộ Viễn nhặt một vỏ đạn trên đất lên:

“Có tổng cộng bốn vỏ đạn, căn cứ vào vị trí của vỏ đạn có thể thấy được tay bắn tỉa đã nổ súng ở chỗ này, bắn trúng sát thủ tầng dưới.....Sao có vẻ quỷ dị thế nhỉ, rõ ràng ở giữa còn cách hơn nửa tầng nữa, bắn vào bên trong kiểu gì?”

Lộ Viễn đi xuống dưới, hắn bỗng trông thấy vết lõm trên cửa sắt:

“Đây là vết súng sao? Đậu má...”

“Thế nào đường đội?”

Tiểu Ưng không hiểu vì sao Lộ Viễn lại phản ứng lớn như thế.

Lại thấy Lộ Viễn nhìn cửa sắt, lại nhìn vị trí sát thủ tử vong, cuối cùng nhìn về phía vị trí vỏ đạn:

“Tay bắn tỉa kia nổ bốn phát súng trên tầng trước, sau đó dùng đạn bắn ra để đánh trúng sát thủ?! Tiểu Ưng, ngươi tháo cửa ra mang về xét nghiệm, ta muốn biết vết lõm bên trên cánh cửa này có phải do đạn bắn hay không!”

“Đội trưởng Lộ, ngươi nói vậy mơ hồ quá.”

Tiểu Ưng kinh ngạc:

“Trên đời này thật sự có thuật đấu súng gì đó hay sao? Chúng ta đều dùng súng, ngươi cũng đừng doạ ta.”

Lộ Viễn nhìn hắn một cái:

“Vậy trước kia ngươi đã từng nghe nói đến người du hành thời gian, thức tỉnh giả, chiến sĩ gen, người tu hành chưa?”

“Cũng đúng.”

Tiểu Ưng thở dài nói.

“Đúng rồi.”

Lộ Viễn nhớ tới một chuyện:

“Lần này trở về ngươi nói với ông chủ là tài bắn súng của Khánh Trần ở thế giới bên trong rất tốt, năng lực học tập cũng rất mạnh, là thật sao?”

“Đương nhiên là thật, nghe nói mỗi một phát súng đều trúng hồng tâm, chỉ cần nghe tiếng súng là biết đó là súng gì!”

Tiểu Ưng nói.

Lộ Viễn như có điều suy nghĩ:

“Vậy ngươi nói xem hắn có thể nắm giữ thuật đấu súng này không?”

“Cũng có khả năng, nhưng đội trưởng Đường, hắn không biết dùng súng ngắm.”

Tiểu Ưng nói:

“Lão Cửu nói với chúng ta là Khánh Trần còn chưa kịp ra sân tập bắn đâu, cho dù năng lực học tập của hắn có mạnh, cũng không thể bắn giỏi trong khi chưa từng sờ vào súng như vậy được?”

Lộ Viễn ngẫm nghĩ rồi nói:

“Cũng đúng, nhưng chúng ta không để ý đến một điều, có lẽ tay bắn tỉa không đến một mình. Ngươi nói tối nay Nam Canh Thần bị người ta bắt cóc, sau đó tay bắn tỉa mới xuất hiện. Bình thường Nam Canh Thần và Khánh Trần đều tan học cùng nhau, sao hôm nay đột nhiên lại để Nam Canh Thần đi về một mình?”

Lộ Viễn tiếp tục phân tích:

“Cho nên, rất có thể Khánh Trần đã mai phục ở đây với tay bắn tỉa rồi, ngươi cũng biết, ý nghĩa của người quan sát bên cạnh tay bắn tỉa là đề phòng bị người ta bắn lén ở gần đó, có lẽ Khánh Trần chính là một “người quan sát”, mà tay bắn tỉa là ông chủ của họ. Lúc trước trong nhóm có người đăng một bức ảnh tay bắn tỉa bị khống chế, dí súng vào gáy rồi mà Huyễn Vũ lại nói hắn không chết.....Dưới tình huống đó, tất nhiên là có người ở gần đã cứu được hắn mới đúng.”

Đây là suy đoán phù hợp với sự thật nhất.

Lộ Viễn cũng không tin Khánh Trần chưa từng chạm vào súng ngắm mà có thể tạo ra hiệu quả áp chế đêm nay được.

Hai người đi xuống dưới tầng, chỗ Khánh Trần dùng súng bắn chết cấp C.

Ngoài lối thoát hiểm, dưới gốc cây đại thụ mà cao thủ cấp C từng ẩn núp có giấu tám hố bom.

“Kỳ lạ, rõ ràng nơi này đã xảy ra một trận chiến, vì sao không thấy thi thể?”

Lộ Viễn khó hiểu nói.

Hắn không hề biết tên cấp C kia đã bị Khánh Trần mạo hiểm hiến tế mất rồi, vì thiếu niên muốn biết, hiến tế thi thể của siêu phàm giả cấp bậc cao có thể để Con Rối Giật Dây phân nhánh với tốc độ nhanh hơn không.