Mãi đến phát súng thứ tư, hắn mới bắn trúng mục tiêu, thật ra phát súng đó cũng nhờ chút may mắn mới thành công.
Lúc xuống cầu thang, thậm chí Khánh Trần vẫn còn thời gian mở điện thoại xem nhóm Bạch Trú.
Ông chủ:
"Lưu Đức Trụ, ngươi đến đâu rồi?"
Lưu Đức Trụ:
"Chúng ta sắp đến rồi, ông chủ chờ ta!"
Dũng Cảm Ngưu Ngưu:
"Ông chủ, bây giờ ta và Trương Thiên Chân đang trên đường Hành Thự, nên có thể đến tiếp viện ngay lập tức."
Ông chủ:
"Không cần, Lưu Đức Trụ là đủ rồi."
Thông tin Lưu Đức Trụ đã đạt cấp C đủ khiến bất cứ kẻ nào tham gia trận chiến đêm nay phải bất ngờ.
Ra khỏi lối thoát hiểm chính là cửa sau khách sạn Khai Lai, đi thêm vài bước chính là đường Hành Thự.
Nhưng ngay khi Khánh Trần bước ra khỏi lối thoát hiểm đã giơ súng liên tục bắn phía tán cây cách đó không xa.
Người nấp trong bóng tối bị đánh bất ngờ nên đành nhảy khỏi tán cây xuống đất tránh đạn
Tên sát thủ lăn nhanh trên mặt đất, Khánh Trần bình tĩnh đứng ngoài cửa lỗi thoát hiểm liên tục nổ súng bắn xuống đất, những mảnh đất đá vỡ bắn vào mặt tên sát thủ khiến hắn không nhìn thấy gì.
Sát thủ chật vật tránh né, nhưng khi Khánh Trần thấy tốc độ của đối phương thì con ngươi rụt lại.
Hắn không dám tiếp tục dựa vào lợi thế có súng của mình nữa mà nhanh chóng quay lại lối thoát hiểm !
Nhưng dù Khánh Trần có dứt khoát rút lui thì đối phương cũng nhận ra ý đồ của hắn, thậm chí còn nhanh hơn Khánh Trần!
Khánh Trần liên tục nổ súng nhưng tốc độ bóp cò của hắn không nhanh bằng tốc độ của đối phương, khiến hắn không bắn trúng được phát nào.
Không phải do hắn không giỏi dùng súng, mà do cấp bậc của đối phương đã cao hơn hắn rất nhiều.
Khánh Trần còn chưa kịp đi vào lối thoát hiểm, tên sát thủ đã lại gần rồi đánh một nhát rất mạnh lên lồng ngực hắn.
Ầm một tiếng, thiếu niên bay ngược vào lối thoát hiểm rồi đập vào cầu thang.
Nhưng ngay khi sát thủ muốn đuổi theo hắn vào lỗi thoát hiểm thì bỗng dừng lại.
Sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Khánh Trần ho ra một ngụm máu, sau đó tiếp tục ho khan nhưng hắn đã dùng quần áo che miệng.
Hắn từ từ đứng dậy, hai bên dùng cửa lối thoát hiểm làm biên giới rồi nhanh chóng lùi về khoảng cách an toàn.
Tên sát thủ yên lặng quan sát bụng mình, quần áo nơi đó đã bị cắt nát, máu tươi đang chảy ồ ạt ra khỏi vết thương.
Đây là vết thương do vũ khí vô cùng sắc bén cắt qua.
Tên sát thủ nhíu mày quan sát cửa lối thoát hiểm, nhưng hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì trên đó cả, dường như có một thanh đao trong suốt đang chắn ngang lối vào.
Khánh Trần lặng lẽ lấy lại Con Rối Giật Dây, trong lúc nguy cấp vừa rồi, hắn đã điểu khiển sợi tơ trong suốt chắc ngang lối vào, sau đó chuyền chân khí kỵ sỹ vào khiến nó thẳng băng.
Nếu hắn không làm vậy thì có lẽ đối phương đã xông đến gần hắn rồi.
"Tốc độ rất nhanh, có thể hắn đã đạt đỉnh cấp D, hoặc cấp C sơ kỳ. "
Khánh Trần thầm nghĩ, dù hắn có thông thạo kĩ thuật cận chiến cũng rất khó chiến thắng đối thủ có cấp bậc hơn xa mình thế này.
Đối phương không thể là giác tỉnh giả hay người tu hành, chắc chắn hắn là chiến sĩ gen, nếu hắn là hai loại đầu thì sẽ không tấn công theo cách này.
Nhưng Khánh Trần vẫn không hiểu một chuyện, với thực lực này thì tên sát thủ cần gì phải làm tay sai cho người khác nữa, tại sao hắn vẫn làm việc cho Huyễn Vũ?
Chẳng lẽ Huyễn Vũ có thứ khiến đối phương phải nghe lời?
Hoặc hắn chính là Huyễn Vũ?
Không đúng, Khánh Trần thầm lắc đầu, Huyễn Vũ là loại người thích đứng sau màn điều khiển mọi chuyện, hắn sẽ không đích thân ra tay đâu.
…
Lần này, Khánh Trần chỉ có hai kế hoạch, một là khiến thế lực dưới tay Huyễn Vũ bị thương, để đối phương tạm thời không thể nhảy nhót nữa, ít nhất là không có cách nào hãm hại những người khác trong Bạch Trú lúc hắn đi Hàm Thành. Mặt khác, Khánh Trần muốn tìm kiếm một chút manh mối liên quan tới đối phương.
Hắn cũng không trông mong lần này có thể tìm ra Huyễn Vũ.
Tên sát thủ kia cẩn thận tới gần, còn dùng đèn pin mang theo người chiếu vào lối thoát hiểm, muốn kiểm tra xem rốt cuộc vừa rồi có cái gì cắt vào bụng mình.
Nhưng dù hắn nhìn thế nào cũng không phát hiện ra điều khác thường gì.
Hơn nữa Khánh Trần đã thu hồi Con Rốt Giật Dây.
Tiếng thúc giục vang lên trong tai nghe bluetooth, sát thủ không do dự nữa, lách mình vào lối thoát hiểm.
Chỉ là hắn vừa đi vào một giây đã phài lùi ra.
Trong lối đi, Khánh Trần bình tĩnh ngồi trên bậc thang, lạnh lùng bóp cò liên tục.
Nếu sát thủ không tránh né sớm, mấy phát vừa rồi cũng đủ để lấy mạng hắn.
Khánh Trần nghiêm nghị hẳn lên, rõ ràng tên sát thủ này là một tay lão luyện, hơn nữa còn giống với lính đánh thuê ở nước ngoài đã phải trải qua sống chết.
Nếu không, làm sao lại có chiêu thức và trực giác lợi hại như thế được?
Một giây sau, trong lối thoát hiểm vang lên một tiếng cùm cụp, súng ngắn đã bắn hết đạn, nòng súng bị kẹt.
Sát thủ chỉ chờ có thế.
Cơ thể mạnh mẽ như báo săn của hắn tiến vào lối thoát hiểm, nhưng điều khiến hắn khiếp sợ lại xảy ra trong nháy mắt.
Sát thủ cho rằng Khánh Trần đã hết đạn, nhưng chờ đợi hắnlại là họng súng đen sì như pháo của Lấy Đức Phục Người, nổ vang ầm ầm!
Lúc đi ra khỏi lối thoát hiểm, Khánh Trần không cầm theo súng ngắm, đến mức sát thủ cho rằng hắn đã vứt súng ngắm trên sân thượng rồi.
Sự thật chứng minh, trò lừa giản dị nhất mãi mãi luôn có tác dụng, mọi người chỉ đồng ý tin tưởng những gì mình nghe được và nhìn thấy.
Trên chiến trường, người có được tư duy nhanh nhẹn, suy nghĩ toàn diện nhất mới có thể sống đến cuối cùng.
Nhưng thế giới này lại không có nhiều thiên tài như vậy.
Bây giờ súng bắn tỉa công phá màu đen bỗng nhiên xuất hiện, dù là cấp A, bị bắn một phát ở khoảng cách gần như vậy cũng phải chết!