Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 577: Quan Sát




"Tiểu Nam!"

Có ai đó hét lên bên kia đường Hành Thự. .

Nam Canh Thần vừa quay đầu thì thấy Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đang lao ra từ cửa tiểu khu, mỗi người còn cầm một chiếc nỏ rất tinh xảo!

Không biết họ lấy từ đâu ra.

Trong nước quản lí súng rất nghiêm ngặt nên gia tộc mới trang bị nỏ cho họ sao.

Cái đồ chơi này bắn vào người mà không chết cũng thành tàn phế.

Nam Canh Thần thấy hai người chạy sang đường thì vội vàng nói:

"Ta đã nói không phải để ý đến ta rồi mà!"

Sau khi hai người quan sát xung quanh một lúc mới chạy lại đỡ hắn dậy, Trương Thiên Chân nói:

"Ngươi có bị thương ở đâu không, bây giờ chúng ta sẽ đưa ngươi đến bệnh viện."

"Ta không sao."

Nam Canh Thần dở khóc dở cười:

"Ta không bị thương thật mà!"

"Ông chủ đâu?"

Hồ Tiểu Ngưu thì thầm hỏi.

"Hắn ở trong khách sạn Khai Lai, nhưng tiếng súng đã ngừng một lúc rồi, nên ta không biết hắn còn ở đó hay không."

Nam Canh Thần quay đầu nhìn, trên sân thượng khách sạn Khai Lai đã không còn ai.

Hắn quay sang nhìn hai người bên cạnh, thật ra hắn cũng không ngờ hai người này sẽ tới cứu mình.

"Cái nỏ này có phải hàng cấm không, các ngươi cầm theo có bị sao không ?"

Nam Canh Thần hỏi.

Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Đây chỉ là đồ cổ mang ra dọa bọn sát thủ chút thôi, chúng ta có giấy chứng nhận nên chắc không sao đâu."

Nam Canh Thần:

". . . Hay là các ngươi đi dọa bọn sát thủ một chút."

Không phải tên sát thủ nào cũng có súng, cái nỏ này chắc chắn có thể dọa không ít người .

Trên hành lang u ám trong khách sạn Khai Lai, Khánh Trần đang lặng lẽ đi xuống dưới.

Chỉ có vài cái đèn thoát hiểm màu xanh chiếu sáng cả hành lang.

Khánh Trần biết rõ mình nhất định phải nhanh chóng ra khỏi đây, nếu không hắn chắc chắc sẽ bị bao vây trong này, dù bị người của Huyễn Vũ hay người của Côn Luân bao vây thì không biết hậu quả sẽ ra sao.

Ngay khi hắn đang bước xuống cầu thang thì bỗng dừng bước rồi nín thở nghe ngóng.

Cho đến lúc này, hắn mới nghe thấy tiếng hít thở rất khẽ truyền đến từ nơi nào đó bên dưới cầu thang.

Có người đang trốn trong chỗ nào đó.

Quả nhiên, mỗi khi lên triến trường phải luôn thật cẩn thận, nếu không sẽ bị giết lúc nào cũng không biết, nếu vừa rồi hắn không chú ý thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Trong lối thoát hiểm, Khánh Trần và tên sát thủ đều cố gắng giữ im lặng, thậm chí đối phương còn nín thở mấy lần.

Tên sát thủ không cần vội vàng vì hắn biết mình có viện quân, họ sắp đến rồi.

Người nên vội vàng lúc này phải là Khánh Trần mới đùng, vì nếu hắn không rời khỏi tòa nhà này ngay lập tức thì sẽ bị bao vậy ở đây.

Khánh Trần biết mình không thể ở lâu trong khác sạn vì nếu Côn Luân bao vây nơi này, họ chắc chắn sẽ xử tội hắn vì đã giết nhiều người như vậy.

Hắn nhất định phải rời khỏi đây ngay.

Một lúc sau, Khánh Trần từ từ ngồi xuống chỗ rẽ trên bậc thang giao giữa tầng 4 và tầng 3, sau đó giơ súng nhắm vào cánh cửa sắt trong lối thoát hiểm thông ra tầng ba rồi bóp cò.

Tiếng súng vang vọng trong hành lang!

Tiếng súng vang lên đột ngột khiến tên sát thủ giật mình, tiếng quần áo ma sát lập tức vang lên trong lối thoát hiểm.

Nhưng tên sát thủ đã nhanh chóng bình tĩnh lại, phát súng nầy chỉ bắn vào cánh cửa sắt nên không thể khiến hắn bị thương.

Có rất nhiều chướng ngại vật chắn giữa hai tầng, mà hắn và Khánh Trần còn cách nhau một chỗ ngoặt, nên dù hắn có bắn cũng không có ý nghĩa gì.

Một lúc sau, Khánh Trần lại bóp cò.

Viên đạn không khảm lên cánh cửa mà chỉ đập vào rồi văng ra ngoài lối thoát hiểm.

Sát thủ thầm cười lạnh, hắn nghĩ Khánh Trần làm vậy chỉ phí công mà thôi .

Nhưng Khánh Trần vẫn bình tĩnh quan sát tia lửa phát ra khi viên đạn đập vào cánh cửa.

Sau đó lại bóp cò súng.

Lúc này tên sát thủ đã thả lỏng, nhưng khi têng súng thứ tư vang lên, tên sát thủ bỗng thấy ngực mình nhói đau.

Hắn đưa tay sờ trong vô thức thì phát hiện ngực mình đã xuất hiện một lỗ thủng nho nhỏ, xung quanh đã thấm đẫm máu tươi!

Tên sát thủ không thể tin được, hắn trợn mắt rồi chậm rãi quỳ xuống, đến lúc chết hắn vẫn không hiểu nổi Khánh Trần đã làm như thế nào.

Hắn biết Khánh Trần lợi dụng cánh cửa sát bên cạnh lối thoát hiểm, mãi đến phát súng thứ tư, viên đạn mới bay ra khỏi lối thoát hiểm rồi bắn vào lồng ngực của hắn.

Hắn cũng biết, Khánh Trần không tự tin bắn trúng nên đến phát súng thứ tư mới thành công.

Nhưng vấn đề mấu chốt là: Khánh Trần đã thành công.

Sao có thể thành công được? Hắn đã tính toán kiểu gì vậy? Hắn còn là con người sao? Chỉ có những người trong truyền thuyết mới có thể làm được việc này.

Trong lúc mơ hồ, tên sát thủ đang quỳ trên sàn nhìn thấy thiếu niên kia đang đi xuống cầu thang.

Sắc mặt thiết niên vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn, mạng sống của hắn chỉ như một ngọn cỏ dại trên con đường nào đó đối phương đã đi qua mà thôi.

Thật ra bốn phát súng này cũng không dễ dàng đối với Khánh Trần, thứ quan trọng nhất giúp hắn bắn trúng mục tiêu chính là phát súng đầu tiên.

Tiếng súng đột nhiên vang lên khiến tên sát thủ giật mình làm quần áo ma sát với nhau nên mới lộ vị trí, ba phát súng tiếp theo đều dùng để phân tích đường đạn.