Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 579: Ông Chủ Của Ngươi Đâu?




Sau một tiếng súng, viên đạn xuyên qua lồng ngực của sát thủ.

Khánh Trần ngồi trên bậc thang thở dốc, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy tiếng máu chảy, tiếng một phần cơ thể bị viên đạn bắn bay ra, dính lên trên tường.

Có sao nói vậy, Lấy Đức Phục Người bắn mục tiêu ở khoảng cách gần đúng là quá mau me.

Nhưng dù đã giết chết sát thủ, Khánh Trần vẫn không mạo hiểm đi ra ngoài.

Hắn nói với bên ngoài:

“Không cần trốn nữa, ra đi.”

“Sao ngươi biết còn có những người khác?”

Một giọng nói vang lên ở bên ngoài.

“Mọe nó còn có thật.”

Khánh Trần thở dài nói.

Hắn chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng lại lừa được một tên sát thủ khác ra thật.

Khánh Trần bình tĩnh ngồi trên bậc thang không nhúc nhích, bây giờ hắn đã bị thương, không thể chiến đấu với cường độ cao được nữa.

Bên ngoài lối thoát hiểm, sát thủ bình tĩnh nói:

“Ta biết ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, có thể lấy sức một mình giết nhiều người chúng ta như vậy đã là rất tốt rồi. Đừng chờ ta phải vào đó, hãy tự đi ra đi.”

Khánh Trần nghe thấy vậy mà vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, hắn nhìn điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên nói:

“Không phải ngươi cũng đang kéo dài thời gian chờ cứu viện sao, không cần giả vờ tự tin như vậy. Ta nghĩ, có lẽ ngươi còn không bằng tên sát thủ ta vừa giết, cho nên ngươi đang sợ hãi.”

Sát thủ cười lạnh:

“Ta đang chờ đợi viện binh, vậy còn ngươi, ngươi đang chờ cái gì?”

“Ta cũng có viện binh, hơn nữa còn nhanh hơn ngươi một chút.”

Khánh Trần bình tĩnh nói.

“Viện binh?”

Sát thủ nhíu mày.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, một luồng khí nóng rực đột nhiên đến gần sau lưng.

“Ông chủ, ta tới giúp ngươi!”

Giọng nói của Lưu Đức Trụ đã vang lên ở thế giới rộng lớn bên ngoài.

Người còn chưa tới mà lửa đã tới trước rồi.

Sóng lửa hừng hực bao trùm đến từ sau lưng sát thủ, thậm chí sát thủ có thể cảm giác được lọn tóc, lông mày của mình đang toả ra mùi cháy két.

Hắn quay đầu nhìn lại, dùng cánh tay che mặt, lại thấy sóng lửa giống như một vòng xoáy nuốt trọn cả người mình!

Trong chốc lát, sát thủ đã bị sóng lửa đẩy bay về phía sau năm sáu mét.

Quần áo, tóc đều bị thiêu đốt.

Hắn cảm giác làn da mình đang nóng bỏng gào thét.

Khó trách thức tỉnh giả xem thường chiến sĩ gen, cách làm kẻ địch bị thương đúng là khác một trời một vực.

Tên sát thủ này còn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lưu Đức Trụ mà đã bị sóng lửa làm bị thương nặng rồi.

Nhưng mà tên sát thủ này cũng không lợi hại lắm, còn không có cấp bậc cao bằng tên bị Lấy Đức Phục Người bắn chết.

Hắn hoàn toàn bị nghiền ép trước Lưu Đức Trụ cấp C.

Bạch Trú có thức tỉnh giả cấp C, cũng được coi là một trong những tổ chức mạnh nhất trong những người du hành thời gian hiện nay rồi.

Lưu Đức Trụ chạy vào trong lối đi, nhìn ông chủ cầm khẩu súng ngắm màu đen xa lạ kia:

“Ông chủ ngươi không sao chứ? Người của Côn Luân đã đến đường Hành Thự, đang bắt mấy tên sát thủ còn ẩn nấp kia rồi.”

“Ta không sao, đi xác nhận xem sát thủ chết chưa, cẩn thận còn người khác mai phục.”

Khánh Trần bình thản nói, duy trì khí chất ông chủ của mình.

Lưu Đức Trụ đi đến bên cạnh sát thủ, nhìn đối phương đang không ngừng kêu rên, sau đó dần dần tắt thở.

Đây là lần đầu tiên hắn giết người, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Một giây sau, Lộ Viễn chạy đến từ đằng xa, hắn nhìn thi thể cháy khét dưới đất, lại nhìn về phía Lưu Đức Trụ:

“Khoan đã, ông chủ của ngươi đâu?”

Lưu Đức Trụ muốn nhìn về phía lối thoát hiểm theo bản năng, nhưng lại nhịn được:

“Ông chủ? Ông chủ nào? Đêm nay ông chủ của ta không đến.”

“Có quỷ mới tin.”

Lộ Viễn lườm hắn một cái.

Hắn đi đến lối thoát hiểm, lại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì.

Lưu Đức Trụ cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ ông chủ không ở trong đó sao, hắn cũng nhìn thoáng qua bên trong, chỗ ông chủ vừa ngồi đã không có một ai.

Đối phương đã rời đi lúc hắn kiểm tra xem sát thủ đã chết chưa rồi.

Trận chiến vừa mới mở màn mà đã sắp kết thúc.

Tất cả xảy ra rất nhanh, kết thúc cũng nhanh.

...

Lúc này Khánh Trần đã mặc ngược áo khoác lại, từ sau khi có tiền, hắn toàn mua áo khoác hai mặt, hơn nữa màu sắc hoàn toàn khác biệt.

Hắn lặng lẽ trở về nhà ở đường Hành Thự, lúc đẩy cửa vào Nam Canh Thần đã đợi ở trong phòng rồi:

“Trần ca, ngươi không sao chứ? Sắc mặt ngươi không tốt lắm.”

“Không có việc gì.”

Khánh Trần lắc đầu, sau đó lại hỏi:

“Ta lấy ngươi làm mồi nhử, ngươi có trách ta không?”

“Chắc chắn là không rồi.”

Nam Canh Thần nói thầm.

“Không bàn với ngươi một tiếng, ngươi cũng không trách ta?”

Khánh Trần hỏi lại.

“Ta biết vì sao ngươi không nói với ta, vì ta không biết diễn, sẽ dễ dàng bại lộ.”

Nam Canh Thần nghiêm túc:

“Trần ca, ta thật sự không trách ngươi, từ lúc bắt đầu chuyện xuyên qua, mỗi người chúng ta đều phải đối mặt với nguy hiểm, nhìn một mình ngươi gánh vác nhiều chuyện như vậy, vừa đếm số liệu cứ điểm, lại nghĩ cách kiếm tiền cho tổ chức, ngươi bị thương mà còn dẫn chúng ta đi huấn luyện dã ngoại, ta biết ngươi đang nỗ lực cái gì. Bây giờ xem ra ta cũng không có thể làm được gì, vậy cứ làm mồi nhử đi....Đương nhiên, nếu lần sau có thể đổi thành Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu thì sẽ tốt hơn một chút...”

Khánh Trần nói:

“Được.”