👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾
---
Làm gì có ai rảnh rỗi bao vây trong bán kính cả kilomet!
Lúc này, nếu bọn sát thủ muốn bắt được nhân vật quan trọng hơn Nam Canh Thần là tay bắn tỉa thì phải chạy mấy trăm mét.
Nhưng mấy trăm mét cũng là tầm bắn tốt nhất của tay bắn tỉa.
Làm gì có tay bắn tỉa nào sẽ bỏ qua cơ hội này.
Tiếng súng vang lên không ngớt trong màn đêm, những tên sát thủ muốn xông vào tòa nhà cứ nối tiếp nhau ngã xuống.
Lấy Đức Phục Người được trang bị dây hãm lửa chứ không phải ống giảm thanh, nên mọi người không nhìn thấy ảnh lửa, nhưng lại nghe thấy tiếng súng đinh tai nhức óc.
Khi viên đạn bay ra khỏi nòng, các rãnh hình xoắn ốc trên thân nòng sẽ khiến viên đạn xoay tròn.
Khi viên đạn đâm vào cơ thể, bắp thịt sẽ bị viên đạn xé nát, khi viên đạn bay ra khỏi cơ thể sẽ để lại một vết thương rất lớn, cơ thể sẽ mất máu rất nhanh.
Máu tươi nhộm đỏ cánh cửa cuốn màu xám của một cửa tiệm nhỏ trên đường Hành Thự.
Dù bọn sát thủ có chạy nhanh thế nào, dù bọn chúng có lẩn trốn ra sao cũng đều phí công.
Viên đạn chắc chắn sẽ bắn trúng họ.
Một tên sát thủ trông rất bình tĩnh, hắn không ngừng chạy hình chữ Z trên đường Hành Thự, tốc độ còn nhanh như chó săn.
Những tên sát thủ còn lại trốn sau thân cây yên lặng quan sát xem cách này có hiệu quả không.
Nhưng tên kia mới chạy được một đoạn đã bị bắn trúng ngực.
Thậm chí tay bắn tỉa đứng trên sân thượng còn chưa bắn trượt phát nào.
Động tác đánh lạc hướng chỉ như vùng vẫy trước khi chết mà thôi.
Một thanh niên trốn phía sau thân cây thở hổn hển nói nhỏ vào tai nghe Lam Nha:
"Ông chủ, chúng ta đã đến vị trí cách tay bắn tỉa 500 mét nhưng hắn vẫn cố thủ trên tầng thượng khách sạn Khai Lai, chúng ta không thể xông vào, nên đang trốn sau thân cây, chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ trong tai nghe:
"Các ngươi cứ đứng yên ở đó, ta sẽ sai người đi giải quyết hắn."
Những tên sát thủ trên đường Hành Thự nghe thấy ông chủ nói thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt mọi người đã cứng lại.
Một viên đạn xuyên quan thân cây bắn vào cơ thể thanh niên kia!
Máu bắn tung tóe trong đêm, khung cảnh vô cùng kinh khủng.
Những cây long não trồng trên đường Hành Thự đều khá thấp, mà tốc độ sinh trưởng của cây long não rất chậm nên đường kính thân của phần lớn cây trên con đường này chỉ đạt khoảng 30 cm.
Với kích thước này không thể làm giảm sức sát thương của Lấy Đức Phục Người.
"Là súng bắn tỉa công phá!"
Bọn sát thủ thốt lên.
"Sao lại xuất hiện súng bắn tỉa công phá trong Lạc thành?"
Súng bắn tỉa công phá là là thứ chuyên dùng để phá lô cốt, tuy nó không thể bắn thủng xe tăng nhưng nếu được trang bị thêm đạn xuyên giáp thì có thể dễ dàng xuyên thủng xe bọc thép của bộ binh.
Theo một khía cạnh nào đó, súng bắn tỉa và súng bắn tỉa công phá là hai loại vũ khí hoàn toàn khác nhau!
Mà một nơi như Lạc thành không thể xuất hiện súng bắn tỉa công phá được, bình thường chỉ có quân đội mới được phép sử dụng.
Cứ như vậy, tất cả sát thủ đều phải trốn sau cột điện mà không dám thò đầu ra.
Vì thò đầu ra sẽ chết.
Khánh Trần rất bình tĩnh nhắm bắn, thậm chí hắn vẫn còn thời gian lấy điện thoại rồi nhắn một tin vào nhóm Bạch Trú.
Ông chủ:
"Lưu Đức Trụ, bảo Côn Luân điều nhiều người một chút, phía sau cây cột điện bên đường có rất nhiều người cần bắt."
Bây giờ hắn đang đứng trên tầng thượng khách sạn Khai Lai nên có thể quan sát hết mọi chuyện diễn ra phía dưới.
Mặc dù khoảng cách từ chỗ này đến đến vị trí Nam Canh Thần bị bắt cóc đã vượt ra khỏi tầm bắn của tay bắn tỉa bình thường.
Nhưng sáng nay, Khánh Trần vừa tập bắn đến khoảng cách này!
Khoảng cách này nằm trong tầm bắn tốt nhất!
Khánh Trần nhìn những tên sát thủ trốn sau cột điện rồi thầm nghĩ, nếu bắn từng người sẽ tốn rất nhiều thời gian, đợi người của Côn Luân đến xử lí mọi chuyện thì tốt hơn, dù sao chuyện này cũng là trức trách của Côn Luân mà.
Thời gian dần trôi qua, mọi người đều đang chờ.
Lúc này, hắn bỗng nhìn thấy một người đang nhanh nhẹn leo lên tầng thượng một tòa nhà, sau đó dùng kính viễn vọng quan sát sân thượng khách sạn Khai Lai.
Người này đội mũ trùm và đeo khẩu trang màu đen, nên không thấy rõ khuôn mặt, Khánh Trần chỉ biết đối phương là nam, dáng người trông khá cân đối, cao khoảng 1m 85
Nhưng khi người này vừa nhìn vào kính viễn vọng đã thấy khẩu súng đen ngòm đang nhắm vào mình.
Khi hắn thấy cảnh này thì sợ đến mức dựng tóc gáy, sau đó vội vàng chạy vào lối đi phía sau.
Khánh Trần nhíu mày, hắn nghĩ người này không phải là sát thủ.
Hắn giống một người du hành thời gian thấy chuyện lạ nên chạy lên tầng cao nhất xem náo nhiệt hơn!
Khánh Trần thầm nghĩ, người này là ai? Có phải một trong số những người du hành thời gian hắn biết không?
Đột nhiên, cánh cửa sắt trên sân thượng khách sạn Khai Lai vừa bị Khánh Trần phá hỏng lúc trước bị người ta chậm rãi đẩy ra.
Cánh cửa quá sắt cũ nát nên khi di chuyển sẽ phát ra tiếng kim loại ma sát kẽo kẹt khiến người ta đau răng.
Một thanh niên giơ súng nhắn vào đầu tay bắn tỉa rồi cười nói:
"Tìm được ngươi rồi."
Tay bắn tỉa nói:
"Ngươi vào tòa nhà từ khi nào? Tại sao ta không nhìn thấy."