"Tìm được rồi.”
Khánh Trần mở to mắt ra.
Cả ngày hôm nay có một người đàn ông trung niên từng xuất hiện trong ký ức của hắn ba lần, đối phương vô cùng cẩn thận, có vẻ cũng có kĩ năng điều tra nhất định.
Xuất hiện ba lần có lẽ là trùng hợp, nhưng Khánh Trần chưa bao giờ gặp người này trong 17 năm trước cuộc đời, gần đây lại liên tục xuất hiện ba lần, như vậy chắc chắn vấn đề.
Khánh Trần đứng dậy đi ra phòng khách uống nước.
Hắn đã căng thẳng suốt cả ngày, mãi đến khi bắt được người đàn ông trung niên kia mới hoàn toàn buông lỏng.
Lúc trước hắn kích thích Huyễn Vũ trong nhóm, không phải là vì giờ phút này sao.
"Trần ca, rốt cuộc ngươi đã tìm ra cái gì?"
Nam Canh Thần hiếu kỳ nói.
"Không có gì, có ai trong nhóm của Hà Tiểu Tiểu nói chuyện không?"
Khánh Trần hỏi.
"Không, trước kia mỗi lần vừa trở về mọi người đều điên cuồng nói chuyện phiếm, mấy ngày sau thì không còn ai nói chuyện mấy.”
Nam Canh Thần vừa lướt điện thoại vừa nói.
Khánh Trần trở lại phòng ngủ, bắt đầu huấn luyện đánh lén hôm nay, hắn muốn chuyển bia ngắm đến 1000 mét ngay trong đêm.
Kết quả đang huấn luyện, hắn lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong thế giới thần bí.
Kỳ quái, trễ như vậy rồi mà ai còn gửi tin nữa?
Khánh Trần mở mắt ra, liền thấy Hà Tiểu Tiểu bỗng nhiên gửi tin trong nhóm:
"Đêm nay thành viên nhóm liên hệ với ta, đối phương nói tối ngày kia Lạc Thành có thể xảy ra sự kiện bạo lực, mong các bạn hãy chú ý an toàn, đóng kĩ cửa trước khi ngủ.”
Khánh Trần nhíu mày, đây là ai gửi tin cho Hà Tiểu Tiểu? Lý Tứ? Nguyệt Nhi? Hay những người khác.
Nếu là ngày kia, vậy sẽ giống với thời gian mà người nắm giữ tem ác ma muốn ra tay.
Cho nên, rất có thể người nào đó cũng nhận được thư đã mật báo.
Có lẽ việc này và việc mà Khánh Trần phải đối mặt là một.
Hà Tiểu Tiểu muốn bảo vệ thông tin của người cung cấp tình báo nên đã giấu tên tuổi của đối phương, còn nói cực kì qua loa.
Lúc này, tất cả mọi người trong nhóm đều rất khẩn trương, có thể để Hà Tiểu Tiểu đột nhiên cảnh báo, nhất định phải là chuyện cực kì quan trọng và nguy hiểm, mà có hơn một nửa thành viên trong nhóm đã đến Lạc Thành.
Không chừng sẽ bị cuốn vào trong chuyện nguy hiểm đó.
Bầu không khí trong nhóm nặng nề hẳn đi, Khánh Trần nhìn chằm chằm vào màn hình. Từ đầu đến cuối, Huyễn Vũ chưa hề nói một câu.
Cứ giằng co như thế mãi.
Nhưng vào lúc này, Nam Canh Thần đột nhiên gửi một liên kết vào trong nhóm của Hà Tiểu Tiểu.
Tất cả mọi người tập trung nhìn vào, bên trên liên kết đó viết:
"Ta đang mua được thứ tốt trên mạng, mau tới giúp ta trả giá đi!”
Lưu Đức Trụ: "...”
Hà Tiểu Tiểu: "...”
Sấm Vương: "...”
Huyễn Vũ: "...”
Trong nhóm đang rất nghiêm túc, Nam Canh Thần lại gửi một liên kết không nghiêm túc như thế, khiến tất cả mọi người đều ngây ra.
Mọi người bỗng nhiên cảm giác, ai nấy vào trong nhóm này cũng đều vì việc quan trọng, chỉ có Một Con Vịt Nhỏ này là hay đùa giỡn...
Có người ấn vào liên kết muốn xem thông tin người mua, chỉ có thể nhìn thấy ID và ảnh đại diện của Một Con Vịt Nhỏ, không thấy thông tin cụ thể nào của người mua.
Thành viên Cửu Châu trong nhóm có thể xem được thông tin của người sử dụng qua đơn đặt hàng của công ty mua hàng qua mạng, nhưng bọn họ đã biết thân phận của Nam Canh Thần, đây là một lá bài đã lật.
Cũng có người không dám ấn vào liên kết, sợ có virut, ấn vào sẽ để lộ thông tin của mình.
Lục Áp lạnh lùng nói:
"Chủ nhóm, đá Một Con Vịt Nhỏ này ra đi.”
Nhưng lần này có vẻ Hà Tiểu Tiểu lại làm như không thấy được tin của Lục Áp, không hề đáp lại.
Đám người mới kịp phản ứng, chắc chắn thân phận của Một Con Vịt Nhỏ rất quan trọng. Nếu không sao Hà Tiểu Tiểu lại để mặc hắn gửi liên kết linh tinh vào nhóm chứ?
Khánh Trần đi đến phòng khách nhìn Nam Canh Thần, im lặng lúc lâu mới nói:
"Hay là để ta trả giá cho?”
Nam Canh Thần yếu ớt nói:
"Ta thấy trong nhà đã hết giấy, định mua hai túi mới...”
Khánh Trần không nói thêm gì với hắn nữa, mà xoay người đi vào nhà Ương Ương, hắn muốn xem sau khi Hà Tiểu Tiểu cảnh báo nhóm chat, người nắm giữ tem ác ma sẽ có phản ứng gì.
Ví dụ như hoãn lại hoặc kéo dài kế hoạch.
Chỉ là, bên gối Ương Ương rỗng tuếch, dường như đối phương không thèm để ý, cũng không định thay đổi kế hoạch.
Khánh Trần cau mày, lật chăn trên giường Ương Ương ra, muốn ở vị trí khác có thư không.
Nhưng vào lúc này, Khánh Trần chợt phát hiện bên cạnh hàng chữ nhỏ mà hắn từng khắc lên trên bức tường trắng bên giường lại có thêm một hàng chữ nhỏ nữa.
Hắn khắc "dê bò thành đàn, chỉ có hổ dữ đi một mình", đó là câu hắn từng nói lúc sống một mình cô đơn nhất.
Dưới hàng chữ nhỏ đó là kiểu chữ xinh đẹp của Ương Ương:
"Chờ ta về.”
Khánh Trần nhíu mày, đây là lần thứ hai hắn thấy câu này.
Khánh Trần trầm mặc thật lâu mới để chăn lại chỗ cũ, ngay cả nếp gấp cũng được khôi phục lại như trong trí nhớ.