Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 571: Hóa Ra Là Thế




Thời gian đếm ngược 42:00:00.

Ngày thứ năm, cách lần xuyên qua tiếp theo không còn bao lâu.

Buổi sáng mùa đông rất tối, bầu trời vẫn còn u ám như thỏi mực hòa mãi không tan.

6 giờ sáng, thành viên Bạch Trú đã thay xong quần áo thể thao rồi chạy vào trong làn sương sớm trong gió lạnh.

Họ xuất phát từ đường Hành Thự, đi qua con đường Vương Thành rộng lớn, rồi đến công viên Lạc Phổ.

Khánh Trần dẫn đầu ngăn những cơn gió gào thét lao tới, nên những người chạy phía sau cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Trong chốc lát, đám Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Nam Canh Thần chạy phía sau bỗng cảm thấy Khánh Trần như con sói đầu đàn trong gió tuyết, mạnh mẽ dọn sạch chướng ngại cho bầy sói phía sau.

Quãng đường chạy Khánh Trần quy định mỗi ngày là 5 km, nên hắn không định chạy thêm, bỏi vì luyện tập thì cũng phải có chừng mực, không thể trực tiếp kéo gục ba người phía sau được.

Đợi đến khi mọi người từ từ dừng bước, lúc này Hồ Tiểu Ngưu mới phát hiện ra Khánh Trần đang cau mày, hai tay hắn đang ôm lấy hai bên mạn sườn.

“Sao vậy?”

Hồ Tiểu Ngưu tò mò hỏi:

“Ngươi bị đâu sốc hông à?”

Nam Canh Thần ngoái đầu nhìn, với tố chất thân thể của Trần ca sao có thể bị đau sốc hông được?

Hắn nhìn chỗ Khánh Trần đang dùng tay ôm một lúc mới nhận ra vấn đề:

“Trần ca, vết thương trên sườn của ngươi vẫn chưa lành sao?”

“Xương sườn? Xương sườn của Khánh Trần bị làm sao à?”

Trương Thiên Chân nghi hoặc hỏi.

“Lần xuyên qua trước, Trần ca bị gãy hai cái xương sườn.”

Nam Canh Thần giải thích:

“Bác sĩ dặn hắn không được vận động mạnh trong vòng 90 ngày.”

Lần này, Trương Thiên Chân và Hồ Tiểu Ngưu thực sự kinh hãi, họ không ngờ thiếu niên đang dẫn họ đi chạy bộ còn bị thương chưa lành.

Nếu Nam Canh Thần không nhắc tới, thì họ cũng không nhận ra!

Không chỉ họ kinh hãi mà ngay cả Nam Canh Thần cũng vô cùng khiếp sợ.

Nếu không phải hôm nay hắn biểu hiện khác thường thì ngay cả người biết rõ mọi chuyện là hắn cũng sắp quên mất Khánh Trần đang có vết thương trên người.

Biểu hiện hàng ngày của Khánh Trần quả thực quá mức bình thường!

Hồ Tiểu Ngưu nghiêm túc đánh giá Khánh Trần, hắn không hiểu, vì sao đối phương bị thương mà vẫn có thể chăm chỉ dậy sớm chạy bộ mỗi ngày như vậy.

Với lại, đối phương bị thương mà trông chẳng khác nào người bình thường, bản thân mình với Trương Thiên Chân, Nam Canh Thần không bị thương chút nào mà còn vô cùng nhếch nhác.

Trước đó, khi Hồ Tiểu Ngưu mới quen Khánh Trần, trong ấn tượng của hắn, thiếu niên này học rất giỏi, giết địch cũng rất giỏi.

Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra mình quá nông cạn, trên thế giới này thật sự tồn tại một người thông minh hơn ngươi, hung ác hơn ngươi, nhẫn nại hơn ngươi, còn biết cố gắng hơn ngươi.

Ngoại trừ việc Hồ Tiểu Ngưu có tiền hơn Khánh Trần thì chẳng còn gì hơn cả, mà một người như Khánh Trần sẽ nghèo khổ mãi sao?

Chắc chắn là không.

Hồ Tiểu Ngưu nhìn Khánh Trần rồi nói:

“Ta thực sự phục ngươi rồi, thật đấy.”

“Cũng không phải việc gì to tát.”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

“Nếu thực sự đau đến mức không chịu nổi thì ta sẽ không đi chạy bộ.”

“Ta hơi tò mò một chuyện.”

Hồ Tiểu Ngưu cảm thấy rất kỳ lạ:

“Ta không có ý gì khác đâu, chỉ tò mò tại sao ngươi lại gia nhập Bạch Trú thôi.”

Hắn nghĩ một người như hoàn hảo Khánh Trần thì sao chịu làm kẻ dưới người khác được? Hơn nữa còn rất nghe lời ông chủ.

Không phải Hồ Tiểu Ngưu muốn làm phản hay muốn châm ngòi ly gián.

Hắn thật sự nghĩ mãi không ra, cũng không thể hiểu nổi.

Thực tế thì, nhận định của Hồ Tiểu Ngưu cũng không sai, chỉ là hắn không biết Khánh Trần chính là ông chủ mà thôi.

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

“Vì ông chủ từng cứu mạng ta.”

“Hóa ra là thế.”

Hồ Tiểu Ngưu thầm tự nhủ, ơn cứu mạng phải báo đáp là đúng, lý do này rất hợp lí.

Lúc này, ba người đã chạy xong 5 km, những ngày trước họ sẽ mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

Nhưng khi nhìn Khánh Trần, trong lòng họ như nghẹn lại, ai cũng không kêu mệt.

Trong tiết học buổi sáng, Khánh Trần vẫn nằm bò ra bàn ngủ như mọi ngày.

Mãi đến chạng vạng tối, hắn mới tỉnh dậy, cơm trưa cũng không thèm dậy ăn.

Đám Nam Canh Thần cảm thấy rất kỳ lạ, ngủ gật trên lớp cũng không thể ngủ đến mức như vậy mới đúng.

Bây giờ các bạn trong lớp cũng bắt đầu lén đặt biệt danh cho Khánh Trần, gọi hắn là thần ngủ.

Nhưng đối với Khánh Trần lại khác, mỗi giây mỗi phút hắn trải qua đều rất phong phú, mỗi khi bia ngắm dịch ra xa thêm một mét là hắn lại cảm thấy rất vui mừng.

Khi chuông báo tan học vang lên, bầu trời đã chạng vạng tối, Nam Canh Thần chuẩn bị về nhà cùng Khánh Trần.

Nhưng khi hắn định đứng dậy thì lại bị Khánh Trần ấn về chỗ cũ:

“Ngươi ở lại học tiết tự học đi, đừng đi đâu cả, học hành cho tốt.”

“Hả?”

Đầu óc Nam Canh Thần mơ mơ màng màng:

“Trần ca, bình thường ngươi có nói vậy đâu, với lại ta thấy ngươi cũng chuẩn bị về mà.”

“Ta đi được nhưng ngươi thì không.”

Khánh Trần nói.

“Vì sao chứ?”

Nam Canh Thần không hiểu.

Nam Canh Thần nhìn ánh chiều tà le lói phía sau những tòa nhà ngoài cửa sổ lớp học, rồi hỏi:

“Trần ca, ta cảm thấy hôm nay ngươi có gì đó rất lạ, có phải có chuyện gì đó nguy hiểm sắp xảy ra nên ngươi mới không muốn ta rời khỏi trường học đúng không?”

“Đừng nghĩ quá nhiều, cứ ở tự học cho tốt đi, đến giờ tan học thì về như bình thường.”