Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 569: Người Theo Dõi




Trịnh Viễn Đông lắc đầu:

"Sức chiến đấu của mỗi người có thể tăng rất nhanh ở thế giới trong, nếu có người du hành nào đó đột phá cấp B, cấp A thậm chí là cấp S, hắn sẽ chịu đứng dưới người khác sao? Nó là một quy luật bình thường mà Côn Luân cũng không thể bắt buộc, ta chỉ hy vọng mọi người có chung một mục tiêu mà thôi."

Khánh Trần hiểu ý đối phương định nói.

Cho dù có bắt buộc một người du hành nào đó gia nhập tổ chức, nhưng nếu một ngày đối phương trở thành Bán Thần cấp S thì tổ chức đó còn khống chế được bọn họ không?

Chắc chắn là không khống chế được.

Khi đó vị Bán Thần sẽ nhớ lại lúc mình bị ép gia nhập, chẳng lẽ hắn sẽ không oán hận tổ chức sao?

Các tập đoàn ở thế giới trong có cách khống chế Bán Thần, nhưng ở thế giới ngoài không có!

Lúc trước Khánh Trần còn nghĩ Côn Luân nhân từ nên mới không khống chế tất cả người du hành.

Nhưng hóa ra Trịnh Viễn Đông đã sớm tính trước mọi chuyện, đối phương biết khi một người có thực lực quá mạnh sẽ tự rời khỏi tổ chức.

Tầm nhìn của đối phương còn sâu xa hơn người khác nhiều.

"Sao lại đồng ý giúp đỡ chúng ta ở thế giới trong?"

Khánh Trần hỏi.

Trịnh Viễn Đông nói:

"Các ngươi là người du hành, cũng là công dân của nước ta, giống như đại sứ quán sẽ dốc lòng bảo vệ ngươi khi ngươi ở nước ngoài, Côn Luân cũng sẽ như thế.”

Khánh Trần lại hỏi:

"Nếu chúng ta gặp nguy hiểm, các ngươi có bảo vệ được không?”

Trịnh Viễn Đông gật đầu:

"Có thể.”

Khánh Trần nói:

"Vậy ngươi có thể giúp chúng ta bảo vệ Trương Thừa...khụ khụ được rồi.”

Nam Canh Thần ở bên cạnh thầm hô to đậu má, hắn phát hiện chẳng những Trần ca định đi chùa xe bảo mẫu của Lý thị, mà còn định lợi dụng Côn Luân để kiếm tiền!

Nhưng mà cuối cùng Khánh Trần vẫn không nói ra, dù sao người ta chân thành với ngươi, ngươi lại lợi dụng người ta thì không tốt lắm.

Lúc này, Khánh Trần hỏi:

"Ông chủ Trịnh, ngài tới đây mà không định hỏi cái gì sao?”

"Không.”

Trịnh Viễn Đông quay người đi ra ngoài:

"Chuyện quan trọng nhất vẫn là cám ơn ngươi đã báo thù cho Ban Thủ và Sơn Tra.”

Có nghĩa là Trịnh Viễn Đông đã xác định hắn là sát thủ trên núi Lão Quân.

Lần đầu tiên Trịnh Viễn Đông và Khánh Trần chính thức trò chuyện, mà chỉ nói vài chuyện không liên quan gì.

Nhưng tin của Trịnh Viễn Đông lại khiến Khánh Trần suy nghĩ sâu xa.

Bây giờ Côn Luân yêu cầu rất nghiêm khắc với thành viên, về tính nhất trí, tính kỉ luật, nhưng lại có thái độ cởi mở với bên ngoài, cho phép người du hành tồn tại độc lập ở bên ngoài Côn Luân.

Như là một người ngoài mềm trong cứng, mặt ngoài thì thân thiện, nhưng trong lòng lại có nguyên tắc cứng rắn.

Ít nhất cho đến bây giờ, Khánh Trần không có ác cảm với Côn Luân, đối phương nói gì làm nấy, không hề giả tạo.

Đợi đến khi Trịnh Viễn Đông rời đi, Khánh Trần mới lặng lẽ đi vào nhà Ương Ương.

Lần này, bên cạnh gối của Ương Ương có thêm một bức thư.

Hắn mở ra nhìn thoáng qua, nội dung bức thư rất đơn giản: Đêm mai không cần ngươi ra tay, nhưng ngươi nhất định phải ở nhà.

Trong thư không nói rõ đối phương muốn ra tay thế nào, chỉ có thể xác định được thời gian đại khái.

Khánh Trần cười lạnh.

Ngày thứ tư, hắn vẫn đưa Hồ Tiểu Ngưu, Nam Canh Thần, Trương Thiên Chân đi huấn luyện thể năng ở dã ngoại, bình tĩnh như chưa từng nhận được lá thư này vậy.

Ban ngày lên lớp, ban đêm cùng về nhà với Nam Canh Thần.

Thậm chí Khánh Trần còn không nói cho bất kì ai rằng có thể đêm nay Huyễn Vũ sẽ ra tay, cũng không cảnh cáo Lưu Đức Trụ.

Cho đến khi về nhà, Nam Canh Thần mới thận trọng hỏi:

"Trần ca, ta cảm giác hôm nay ngươi bình tĩnh đến đáng sợ, có phải sắp xảy ra chuyện gì không?”

Khánh Trần nhắm mắt lại không nói gì, chỉ yên tĩnh chờ.

Đến 12 giờ đêm, Nam Canh Thần hiếu kì hỏi:

"Trần ca, ngươi ngồi ở chỗ này mấy giờ không nhúc nhích rồi, rốt cuộc là làm sao vậy?”

"Không có gì.”

Khánh Trần bình tĩnh nói, đứng dậy đi đến nhà Ương Ương lần nữa.

Bên cạnh gối đầu lại xuất hiện một bức thư:

"Ngươi rất giữ uy tín, khiến ta khá bất ngờ, tối mai ta sẽ cho ngươi chỉ thị mới.”

Đây chỉ là một lần dò xét, người nắm giữ tem ác ma – Huyễn Vũ muốn xem Khánh Trần có định phản bội vì thuốc biến đổi gen không.

Khánh Trần biết đây là thăm dò, một người trời sinh tính đa nghi, giỏi dùng âm mưu quỷ kế thì sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác, để lộ tin tức quan trọng được?

Cho nên, Khánh Trần không nói chuyện hôm nay cho bất kì ai.

Vì hắn biết, đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì, đối phương không định ra tay vào đêm nay.

Hơn nữa, Huyễn Vũ cũng sẽ không biết, sở dĩ Khánh Trần bình tĩnh như vậy là vì dù người nắm giữ đó có ra tay trong đêm nay không, cũng chưa chắc Lưu Đức Trụ sẽ chịu thiệt.

Lưu Đức Trụ là cấp C, còn là thức tỉnh giả nguyên tố hoả mạnh nhất, bây giờ gặp đa số người du hành cũng sẽ không phải chịu thiệt.

Đây là sức mạnh của Khánh Trần.

Khánh Trần bình tĩnh hồi âm:

"Ta đã làm theo ngươi nói, thuốc biến đổi gen mà ta muốn đâu?”

Huyễn Vũ trả lời:

"Gấp cái gì, ta cũng không cầm theo thuốc biến đổi gen. Đến lần xuyên việt sau mới có thể lấy được cho ngươi. Hơn nữa, ngươi phải làm xong chuyện này cho ta mới được.”

Khánh Trần hồi âm:

"Lần này đã làm theo lời ngươi nói, nếu ngươi không đưa thuốc biến đổi gen như đã hứa, ta sẽ giết ngươi.”

Đợi ba mươi phút mà Huyễn Vũ không trả lời lại.

Đêm mai cho chỉ thị, vậy có lẽ thời gian ra tay sẽ là ngày kia.

Lúc này Khánh Trần mới ổn định lại, hắn về phòng mình nằm xuống, nghiêm túc kiểm tra trí nhớ của mình.

Huyễn Vũ muốn xác định hắn có nghe lời về nhà hay không, nhất định sẽ phái người giám thị hắn.

Đây là sai lầm thứ hai trong tối nay của đối phương, vì Huyễn Vũ không biết, Khánh Trần có năng lực phản trinh sát rất mạnh, có thể kiểm tra hồi ức để tìm kiếm manh mối.

Kí ức hư ảo hiện ra như những đoạn phim, từ sáng sớm đến hoàng hôn.

Trong đầu Khánh Trần như có một cái camera tĩnh vật, nhìn mặt trời mọc lên rồi lặn xuống, như nước biển dâng lên rồi hạ xuống.