Ví dụ như tìm những người giàu có để tư vấn, bọn họ sẽ lấy thông tin và khuôn mặt của đối phương ở thế giới ngoài, sau đó nhờ nhất Nhất tìm xem người đó có tồn tại ở thế giới trong không, sau đó sẽ thông báo cho bọn họ và nơi bọn họ có thể xuyên đến.
Chỉ có vài ngươi có thể làm được chuyện này, có rất ít người có thể lấy được tin tức dễ dàng giống như Nhất.
Nhưng hắn không làm thế.
Khi có một người du hành xuất hiện, đồng nghĩa với việc một người ở thế giới trong đã biến mất, đây một trong những nguyên nhân khiến những những người ở thế giới trong căm ghét người du hành, mà nó cũng trái với nguyên tắc làm người của Khánh Trần.
Những người bị quy tắc xóa ý thức đều có sinh mạng của riêng mình, khi bọn họ còn sống có thể là người xấu, nhưng cũng có thể là người tốt.
Nếu Khánh Trần làm chuyện này thì không khác gì giết người.
Hắn có thể hợp tác với người du hành, nhưng hắn không muốn tạo ra thật nhiều người du hành.
Ông chủ hỏi:
"Ngưu Ngưu, người này muốn tìm chúng ta làm gì?"
Không Sợ Khó Khăn - Trương Thiên Chân nói:
"Người này từng mất hai chân trong một tai nạn xe nên hắn mong khi xuyên qua sẽ có lại hai chân, nếu người hắn xuyên vào cũng không có chân thì hắn lắp chân robot."
Ông chủ:
"Chuyện này do Thu Tuyết phụ trách, sau này những chuyện liên quan đến lắp đặt cơ thể robot sẽ do Thu Tuyết xử lý."
Thu Tuyết:
"Được rồi ông chủ, chỗ ta có những thân thể robot tốt nhất trên thị trường."
Tiểu Phú Bà:
"Chị Thu Tuyết thật lợi hại!"
Thu Tuyết xấu hổ:
"Nhưng ta không thể cung cấp thân thể nano như quân đội liên bang được."
Ông chủ:
"Ngươi không cần lo chuyện này, nếu hắn đủ mạnh để đối mặt với nguy hiểm thì sao chúng ta kiếm lời được."
Không Sợ Khó Khăn:
"Ông chủ anh minh."
Trương Thiên Chân rất thích những suy nghĩ như thế này.
Nhưng đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa.
Khánh Trần quay đầu nhìn ra cửa, đã khuya thế này rồi, ai sẽ đến nhà đây?
Hắn chưa kịp chuẩn bị gì, có vẻ người đứng ngoài sợ hắn không mở cửa nên chủ động nói thân phận cho hắn an tâm:
“Ta là Trịnh Viễn Đông của Côn Luân."
Khánh Trần ra mở cửa:
"Mời vào, có chuyện gì mà ngài phải đến nhà ta muộn thế này?"
Trịnh Viễn Đông từ từ đi vào nhà, còn rất lễ phép hỏi:
"Ta có phải cởi giày không?"
"Không cần không cần.”
Khánh Trần nói:
"Mời ngồi."
Đây là lần đầu tiên Khánh Trần được nhìn người lãnh đạo Côn Luân ở khoảng cách gần, hai chân và hai tay đối phương đều là máy móc, ngay cả phần cổ lộ ra khỏi áo cũng là máy móc nốt.
Nhưng hắn lại chưa từng thấy những bộ phận này trên thị trường bao giờ, những linh kiện kim loại trên người hắn còn phập phồng như đang hô hấp.
Ngay cả những bộ phận robot trên người Giang Tuyết cũng không thể so với những thứ được lắp đặt trên cơ thể người lãnh đạo Côn Luân.
Chẳng lẽ cái này chính là cơ thể robot bằng nano trong quân đội liên bang sao?
Trịnh Viễn Đông trông thấy ánh mắt của hắn thì mỉm cười:
"Rất nhiều người ghen tị với ta vì cơ thể này, nhưng chính ta lại không muốn có nó."
"Ông chỉ Trịnh đến nhà ta đêm khuya thế này....”
Khánh Trần chần chờ một một lúc mới nói.
"Ta chỉ đến thăm nhân viên của mình thôi mà.”
Trịnh Viễn Đông cười nói:
"Ngươi quên mình đã gia nhập Côn Luân rồi sao. Đúng rồi, ông chủ Hà không đến thăm nhà nhân viên bao giờ sao?"
"Khụ khụ, ta nhớ ra rồi."
Khánh Trần lúng túng nói.
Tuy hắn gia nhập tất cả các tổ chức nhưng lại không thật sự gia nhập tổ chức nào.
Ông chủ của mình đến thăm làm hắn cảm thấy hơi lúng túng.
Trịnh Viễn Đông nhìn Nam Canh Thần:
"Có hơn một nghìn người du hành ở Lạc thành, nhưng hiếm có chỗ nào tập trung nhiều người du hành như tòa nhà này."
Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Giang Tuyết, Nam Canh Thần, Khánh Trần, nếu công thêm Lý Đồng Vân thì tổng cộng có 6 người.
Hơn một nghìn người du hành không là gì so với 9 triệu người ở Lạc thành, nhưng nếu có nhiều người tập trung trong một tòa nhà thì rất đáng chú ý.
Nếu tính cả Ương Ương bên nhà đối diện thì còn nhiều nữa.
Cho nên, đây là lí do vì sao Khánh Trần muốn chuyển chỗ ở, hắn không muốn Bạch Trú gây chú ý.
Trịnh Viễn Đông nói :
"Không cần ngồi đâu, ta đến đây vì một chuyện, ta không biết ngươi có thân phận gì ở thế giới trong, dù là võ sĩ hay thành viên tổ đặc công của Lý thị cũng không quan trọng, các ngươi đều là những người Côn Luân cần bảo vệ. Nếu ngươi không muốn gia nhập Côn Luân thì ta cũng không ép buộc, đây là phương thức liên lạc của ta, nếu ngươi gặp khó khăn gì cần trợ giúp ở thế giới trong, thì có thể liên hệ với ta, Lộ Viễn hoặc Nghê Nhị Cẩu, chúng ta sẽ giúp đỡ hết mức có thể."
Lộ Viễn là tổ trưởng tổ đặc công còn Nghê Nhị Cẩu là tổ trưởng tổ tình báo của Côn Luân, sức chiến đấu chủ yếu của Côn Luân tập trung ở hai tổ này.
Khánh Trần rất bất ngờ, hắn không ngờ đối phương đích thân đến nhà hắn không phải để hỏi tội, cũng không phải mời gia nhập Côn Luân, mà cho hắn cách liên lạc.
Đây là thông điệp thể hiện sự thân thiện.
Không thể không nói, cách này khiến hắn cảm thấy vui vẻ hơn tham gia tổ chức nhiều.
Khánh Trần nghi ngờ nói:
"Chẳng lẽ ông chủ Trịnh không bắt chúng ta gia nhập Côn Luân sao?"